Chương 9: Đưa về nhà
Trong suốt bữa ăn tối, chỉ có hai người Ninh Ca và Hàn Mộ Tịch là thong thả chuyện phiếm với nhau, Tề Khuynh đôi khi cũng có hai ba câu vào, còn Mặc Huyền Ca, trừ khi là câu chuyện đó có liên quan đến nàng, không thì nàng nửa lời cũng không .
Đến khi kết thúc bữa ăn, thấy Ninh Ca gương mặt phiếm hồng, liền biết nàng đã say, Hàn Mộ Tịch liền lên tiếng. " Để tôi đưa em ấy về. " rồi chị ôm lấy bả vai nàng tựa vào người mình.
Tề Khuynh nghe xong liền nhíu mày, : " Không cần phiền chị đâu Hàn tổng, người tôi mang đến cũng có thể mang về. " rồi ánh mắt chuyển sang người bên cạnh mình " Hơn nữa, nếu chị đưa cậu ấy về thì ai đưa Mặc tổng về đây? "
Hàn Mộ Tịch nghe liền định mở miệng , lại bị Ninh Ca nhanh hơn giành trước " Đương nhiên là cậu rồi, dù gì ấy cũng là sếp của cậu, cậu không thể để ấy một mình về . " xong nàng lại quay sang Hàn Mộ Tịch " Còn tôi sẽ về cùng chị ấy, cậu không cần lo. "
Hàn Mộ Tịch cảm thấy hài lòng với lời của nàng, liền phất tay ra hiệu cho phục vụ đến thanh toán. " Làm phiền em đưa Mặc tổng về dùm tôi, bữa này coi như tôi trả. " xong chị lấy ra thẻ tín dụng quẹt trên máy thanh toán, hoá đơn xuất ra cũng không cầm lấy, chị đỡ Ninh Ca đứng dậy rồi rời đi.
Rời khỏi nhà hàng, đi đến nơi đỗ xe, Mặc Huyền Ca lúc này mới hướng Tề Khuynh lên tiếng. " Nếu không muốn đưa tôi về cũng không sao, tôi có thể tự bắt xe về. " tuy là tự bắt xe về, giờ nay cũng đã hơn 21h, nàng cũng không biết phải đợi xe đến khi nào mới có.
Tề Khuynh đương nhiên hiểu điểm ấy, bước tới mở cửa ghế phụ, : " Lên xe đi, tôi đưa chị về. "
Mặc Huyền Ca tựa hồ đã nghe lầm, hình như nàng vừa nghe thay đổi xưng hô với mình thì phải. " Khoang đã, vừa gọi tôi là gì? Chị sao? " người này mấy tiếng trước còn gọi nàng bằng này kia, bây giờ đột nhiên thay đổi nàng có chút không quen.
" Có vấn đề gì sao? Với vẻ bề ngoài này của Mặc tổng thì gọi một tiếng có lẽ không xứng lắm, gọi chị nghe có vẻ hợp lí hơn. " Phụ nữ mà, ai lại muốn bị người khác gọi là nghe trông già ngoằn đó chứ, điển hình như Tề phu nhân mẹ của cũng thế, dù bà năm nay cũng ngoài năm mươi rồi mỗi khi gọi bằng chị thì liền vui vẻ ra mặt ngay.
Mặc Huyền Ca nghe xong cũng không gì thêm mà trực tiếp bước lên xe, Tề Khuynh ngay sau đó cũng lên theo.
Cô điều khiển cho xe lui khỏi bãi đỗ rồi quay sang hỏi: " Nhà chị ở đâu, Mặc tổng? "
" Đường quốc lộ A " Mặc Huyền Ca nhàn nhạt trả lời.
Thấy người kia dường như cũng không muốn chuyện nên Tề Khuynh thức thời cũng không lên tiếng, đạp phanh tăng tốc cho xe lăn bánh.
...
Một tiếng 'Két' phanh xe vang lên, chiếc xe của Tề Khuynh sau hơn 20' liền có mặt trước một căn biệt thự kiểu cách hiện đại. Cô trước tiên bước xuống xe, đi vòng qua ghế phụ mở cửa cho nàng xuống, còn không quên dùng tay đệm thanh chắn trên đầu nàng.
" Phải nhà chị không? "
Mặc Huyền Ca gật đầu bước xuống xe rồi lại thắc mắc vì sao biết nên hỏi: " Sao biết đấy là nhà tôi? Lỡ như không phải thì sao? "
" Tôi đoán "
Đoán?
Tề Khuynh căn biệt thự hồi lâu mới tiếp. " Biệt thự nhà chị tuy hiện đại và đẹp đẽ, tổng lại trông rất buồn tẻ, nhạt nhẽo, đơn giống chị . " rồi lại quay mặt sang hướng khác " Mà cỡ chị không thể nào lại ở căn nhà cấp bốn giống như thế , cảm giác không tương xứng lắm phải không? "
Lúc này Mặc Huyền Ca mới hướng ánh mắt theo căn nhà cấp bốn mà , nó chỉ nằm đối diện xéo nhà nàng một chút thôi, mà nàng hình như còn không biết nó có ở đấy từ bao giờ nữa, không phải tại vì nó quá đơn điệu đi nên nàng mới không thèm để tâm tới?
Nhìn đồng hồ lúc này đã gần mười giờ, Tề Khuynh mới thu lại tầm mắt quay sang nàng, " Đưa về cũng đã đưa rồi, chị vào nhà đi, tôi còn phải trở về ngủ mai còn đi nữa. " tự nhận mình là một người rất có " kỷ luật ", không cho phép bản thân mình ngủ trễ, cũng không thể thức sớm như người ta, mỗi lần thức đều là tự ép bản thân thức chứ không phải như nhiều người có sẵn đồng hồ sinh học trong cơ thể.
Mặc Huyền Ca cũng không gì nhiều, nàng chỉ vỏn vẹn hai chữ " Về đi " rồi xoay người đi vào nhà.
Tề Khuynh cũng không có lý do gì để nán lại nên cũng leo lên xe rời đi.
Chỉ là, sau khi rời đi, Mặc Huyền Ca từ gương mặt lạnh nhạt vô biểu cảm mới hiếm hoi để lộ ra nụ , nụ mà ngay cả nàng cũng bất giác không kiểm soát .
____
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Khuynh đúng giờ có mặt tại công ty. Do không có quy định khắc khe về đồng phục khi đi nên chỉ mặc đơn giản mỗi áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cũng không thích mang giày da bình thường nên luôn mang đôi boot trơn cùng màu với quần tây.
Tuy không phải ngày đầu đi , mỗi lần xuất hiện, Tề Khuynh luôn mọi người phải dõi mắt theo mình, bởi cái ngũ quan tinh xảo cùng sự cao ngạo trong mỗi bước đi khiến ai vào cũng không nghĩ lại là một nhân viên công ăn lương.
Đi đến trước thang máy, từng đợt người chen chúc nhau để lên tầng, sự ngán ngẫm liền hiện lên trong mắt. Dứt khoát, Tề Khuynh xoay người đi đến sử dụng thang máy chỉ dành cho giám đốc, mặc kệ phía sau vẫn còn rất nhiều ánh mắt theo.
...
" Em tới rồi đó à! " Trợ lý Khiêm bước ra từ văn phòng của Hàn Mộ Tịch cũng vừa lúc thấy Tề Khuynh đi tới, trên mặt nàng liền hiện lên vẻ tươi vui mừng.
Thấy trợ lý Khiêm trên mặt không giấu vẻ vui mừng liền cho Tề Khuynh tò mò không ít, đánh cái hỏi. " Vâng, có chuyện gì trông chị vui thế? "
Trợ lý Khiêm khúc khích, dùng khuỷ tay đẩy đẩy cánh tay , : " Haha, không ngờ Tề Khuynh của chúng ta mới ngày thứ hai đi đã Mặc tổng để ý rồi đấy. Còn ấy đặc biệt đưa tới bên cạnh việc nữa chứ, sướng nhất em rồi nha. "
'Đoàng' một tiếng như sét đánh ngang tai, Tề Khuynh tựa hồ muốn ngất lịm tại chỗ.
Cái gì mà để ý? Bên cạnh việc? Sướng nhất? Đây rõ ràng là rơi vào vực thẳm sâu không thấy đáy mà, sướng cái chó gì chứ!
Tề Khuynh cố gắng để bản thân tiếp thu hết những gì mình vừa nghe, cũng hỏi lại. " Là thật sao? "
Trợ lý Khiêm còn tưởng Tề Khuynh vui quá hoá khờ liền gật đầu chắc chắn. " Thật mà, nếu em không tin có thể hỏi phó tổng ấy. "
Lời vừa dứt, từ bên trong phòng, tiếng của Hàn Mộ Tịch lập tức vọng ra. " A, Tề Khuynh tới rồi đó hả? Mau vào đây đi. "
Trợ lý Khiêm nghe xong liền vui vẻ vỗ vai chúc mừng , miệng không ngừng hối thúc đi nhanh lên.
Bạn thấy sao?