Chương 10: Đừng nghịch, mưa rất lạnh
Vừa đặt chân vào căn phòng, Tề Khuynh liền cảm thấy một trận ngột ngạt. Đương nhiên không phải vì phòng việc của Hàn Mộ Tịch không thoáng khí, mà bởi vì có sự xuất hiện của Mặc Huyền Ca nên mới tạo thành sự ngột ngạt vô hình này. Chẳng lẽ đúng như trợ lý Khiêm , nàng định sẽ đưa đến bên cạnh việc sao?
Tề Khuynh tuy trong lòng có chút không muốn ngoài mặt vẫn phải tĩnh để không vị này Mặc tổng sinh nghi, bây giờ cực kì phải đề phòng cũng như lấy lòng nàng, để mai này nàng có biết sự thật cũng không đến mức tống vào tù đi.
Mặc kệ cảm trong lòng loạn cỡ nào, Tề Khuynh trước tiên vẫn cái gật đầu chào hướng đến nàng gọi một tiếng " Mặc tổng. "
Mặc Huyền Ca nghe xong chỉ đánh cái gật đầu, nàng hướng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Mộ Tịch để chị .
" Tề Khuynh này, tôi thấy em tuy mới ngày thứ hai đi khả năng học tập và việc rất tốt nên tôi có đề xuất như thế này, nếu em muốn học hỏi nhiều hơn để phát triển lĩnh vực của mình thì em nên đi theo Mặc tổng để việc. Công việc của ấy rất bao quát, em có thể cùng ấy đi bàn kí những hợp đồng ăn để có thêm kinh nghiệm việc, em thấy sao? " Hàn Mộ Tịch không lòng vòng cũng không trực tiếp ra vấn đề, ánh mắt chị cũng không chớp để xem kỹ từng thái độ biểu cảm trên gương mặt của .
Tề Khuynh nghe xong trong lòng thầm thở dài, thiệt là chạy trời không khỏi nắng mà.
" Phó tổng, nếu chị đã rồi thì tôi cũng không có ý kiến, chỉ là không biết ý Mặc tổng thế nào? Cô ấy có thực sự muốn tôi đến bên cạnh việc cho ấy? " Tề Khuynh đẩy vấn đề trở về lại nàng.
" Chuyện này là chủ ý của tôi đề xuất, từ hôm nay cứ đến chỗ tôi việc, tôi sẽ cho người sắp xếp công việc cho . " Mặc Huyền Ca nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, ánh mắt cho thấy sự xa cách giữa hai người. Nàng đứng lên, không một lời liền bước qua rời đi.
Tề Khuynh đứng đờ người một chỗ cảm thán, nữ nhân này tối qua mình còn đưa nàng về, mà hôm nay nàng đã quay mặt như không hề quen biết. Haiz, đúng là khó tránh khỏi người mất thiện cảm mà.
...
Tầng 12 - Mặc thị
Tề Khuynh cầm tệp tài liệu của mình có mặt trước văn phòng việc tổng giám đốc. Cô loay hoay không biết công việc của mình sắp xếp như thế nào, cũng không muốn đi vào hỏi nàng nên mãi đứng yên một chỗ. Đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng bất thình lình đặt lên vai cùng giọng cất lên.
" Em là...nhân viên mới hả? "
Tề Khuynh bởi vì cái đụng chạm mà giật mình xoay người , thấy người đứng phía sau mình là một chị chưa từng gặp mặt cũng thành thật đáp.
" Vâng, tôi mới vào hôm qua, hôm nay Mặc tổng điều đến đây. "
Cô nghe xong như sáng tỏ liền a lên, " Em là Tề Khuynh nhỉ? Đúng rồi, Mặc tổng có kêu tôi nếu thấy em đến thì sắp xếp công việc cho em. " xong liền niềm nở kéo đến góc việc đối diện văn phòng của nàng.
" Giới thiệu với em, tôi tên Lâm Anh, là trợ lý của Mặc tổng, tôi có nghe về em rồi, nếu có gì cần giúp đỡ em cứ với tôi, tôi sẽ giúp em hết sức. " Lâm Anh vừa vừa nở nụ đã qua rèn luyện nhiều năm của mình.
" Thật ra thì việc cho Mặc tổng cũng khá nhàn, công việc không nhiều lắm đâu. Nào, lại đây mở laptop của em lên đi, tôi sẽ gửi cho em một vài cái file qua mail đấy, nó là văn bản thô, Mặc tổng có nhờ em đọc từng cái rồi chỉnh sửa lại chúng, xong thì gửi qua mail cho ấy. " Rồi chị mở laptop, tìm đúng địa chỉ email của , thực hiện một loạt thao tác với bàn phím và chuột.
*Văn bản thô: là văn bản chưa chỉnh sửa.
Tề khuynh nghe lời mở lên laptop của chính mình truy cập vào email, chằm chằm vào màn hình máy tính, tên người gửi là Lâm Anh, nội dung gửi là " vài cái " file...
Khoan đã!? Vài cái file? Tề Khuynh tròng mắt dãn nở muốn hết cỡ kéo chuột dài xuống dưới.
Vài cái file mà chị chính là kéo chuột mãi cũng không thấy điểm dừng đấy sao!?
Tề Khuynh cắn chặt răng, cố gắng để không để lộ biểu cảm không vừa ý của mình, cũng tự nhủ bản thân phải nhịn, nhất định phải nhịn vì một tương lai tươi sáng phía trước. Không thể vì một vài chuyện " nhỏ nhặt " như thế mà ảnh hưởng đến trai, ba và cả Tề thị.
Lâm Anh ý quan sát cả buổi cũng không thấy biểu cảm gì mà mình đang đợi xuất hiện trên gương mặt , ngược lại còn thấy đang nở nụ trông rất hài lòng về việc giao nữa.
" Em thật sự không có ý kiến gì về công việc Mặc tổng giao phó đúng chứ? " Chị đánh liều hỏi.
" Không có ý kiến, tôi thấy việc này cũng không có gì là khó hết, trái lại tôi lại thấy rất cảm kích Mặc tổng, ấy tạo cho tôi cơ hội việc bên cạnh để học hỏi thêm kinh nghiệm, đồng thời cũng tạo cho tôi môi trường việc để tôi không cảm thấy công việc quá áp lực đâm ra chán nản, vì thế tôi đối với ấy biết ơn còn không hết thì gì có chuyện có ý kiến với ấy. "
Tề Khuynh dịp thể hiện mức độ miệng lưỡi khéo léo của chính mình, mỗi câu đều đi kèm với thái độ vô cùng hài lòng cùng cảm kích đối với vị Mặc tổng kia, vào hết tám chín phần là thật.
Lâm Anh không phát hiện ra điểm nào sơ hở, cũng đối với Tề Khuynh thêm vài phần cảm phục, thiết nghĩ nên đi lại với nàng liền viện cớ rời đi. " À, em cứ từ từ ngồi đi ha, tôi còn có công việc khác Mặc tổng giao chưa hoàn thành cần đi ngay, có gì không hiểu sau khi tôi quay lại sẽ giúp em giải đáp, nha! "
Nhìn bóng lưng của chị dần khuất khỏi tầm mắt, Tề Khuynh lúc này mới buông xuống cơ mặt giả tạo của mình. Cô đưa tay lên sờ sờ gương mặt, thiết nghĩ chính mình nên đi diễn viên có lẽ hợp hơn nhân viên công sở.
Phù~
Thôi thì công việc cũng đã giao, ngồi không miết thì cũng chán, nên vận chút não bộ và cơ bàn tay rồi. Nghĩ liền , Tề Khuynh nhanh chóng kéo ghế, click mở từng file lên ngồi đọc và chỉnh sửa chúng.
(Lúc đầu mình định ghi là cơ ngón tay, mà chợt nhớ ngón tay không có cơ nên đổi thành cơ bàn tay)
___
Chiều dần buông xuống màn đêm thay thế, là thời điểm mà chúng ta cảm nhận rõ nét đẹp lung linh và náo nhiệt của thành phố Bắc Kinh phồn hoa. Tất cả bừng tỉnh trong ánh đèn, khắp nẻo đường bao phủ bởi dòng người qua lại tấp nập, những chiếc xe ô tô nối tiếp nhau lăn bánh không ngừng nghỉ, những hoạt vui chơi giải trí không thiếu điều thú vị. Mọi thứ như theo một quy luật, tạo nên một thành phố xa hoa lộng lẫy Bắc Kinh khi về đêm.
Nhưng rồi dù có lộng lẫy đến đâu thì cũng đến lúc phải bị dập tắt khi một cơn mưa bất thình lình xả xuống. Dòng nước mạnh mẽ như cuốn trôi hết thảy mọi điều đẹp đẽ trên thế gian, dòng người hối hả chạy đua với nhau tìm chỗ trú mưa, người thì may mắn mang ô, người thì vì không có ô mà phải đi tìm một mái hiên mà núp.
Tất cả rất chậm cũng rất nhanh diễn ra thu hết vào đáy mắt Mặc Huyền Ca. Nàng cũng chỉ vừa ngắm vẻ đẹp của nó qua tấm cửa kính cửa hàng tiện lợi mà thôi, mọi thứ lại kết thúc quá nhanh khi nàng vừa bước chân ra khỏi cửa hàng. Giờ đây nàng không có ô, cũng không xe, điện thoại cũng tắt nguồn, về cơ bản nàng chính là giống như dòng người kia đứng dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi mà trú mưa, cũng không biết đến bao giờ mưa mới tạnh, mới thôi ngừng trút nước đây.
Mặc Huyền Ca đầu óc trống rỗng đưa tay ra phía trước hứng từng giọt nước mưa, cảm nhận từng cái lạnh tê tái mà chúng mang lại. Có lẽ nó chỉ là một hành vô thức, vô thức đưa tay ra cũng không muốn rút tay lại. Và rồi cái cảm giác mát lạnh nơi bàn tay dần ít đi, nước mưa cũng không còn rơi vào tay nàng nữa. Lúc này Mặc Huyền Ca mới ý thức hành nãy giờ của mình, cũng vì thế mà vô phát hiện trên đỉnh đầu mình từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc ô màu đen. Còn đang suy nghĩ không biết là ô của ai thì bên tai truyền đến chất giọng âm ấm quen thuộc.
" Đừng nghịch nữa, mưa rất lạnh. "
Bạn thấy sao?