Nữ Thư Ký Xinh [...] – Chương 70

Nữ quỷ thấy thế liền thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi một áp lực nặng nề. Cô gật đầu, giọng có chút nghẹn ngào:“Tôi là người ở Vân Tỉnh. Hai năm trước, tôi nhận một cuộc điện thoại mời tham gia một chuyến nghỉ dưỡng thử nghiệm miễn phí tại đảo Hải Thần. Họ chỉ có 30 suất may mắn. Lúc đó, tôi vừa chia tay trai, lại vừa mất việc vì công ty cắt giảm biên chế, tâm trạng chán nản nên đồng ý ngay lập tức.”

Cô ngừng lại một chút, như để sắp xếp lại dòng ký ức. “Hai ngày sau, tôi lên xe buýt tại điểm hẹn. Trên xe có đúng 30 người, 15 nam, 15 nữ, đều đi một mình như tôi. Có lẽ đều là những người đang trong giai đoạn bế tắc của cuộc đời. Ai cũng ít , dường như chẳng ai quan tâm đến người khác.”

“Chúng tôi đến đảo Hải Thần vào buổi chiều, đúng lúc trời đổ mưa lớn. Điều kỳ lạ là điện thoại của tôi không còn tín hiệu, khi tôi chuyện này với mọi người trong bữa tối, chẳng ai tỏ ra lo lắng cả. Hầu hết chúng tôi đều là những kẻ đơn, không người thân thích, bè thì xa lánh. Có tín hiệu hay không, với chúng tôi mà , cũng chẳng khác gì. Thậm chí, tôi còn nghĩ đây là cơ hội để thoát khỏi cuộc sống hiện đại ngột ngạt.”

Cô khẽ nhạt, như chế giễu chính mình. “Nhưng sự thật là không có điện thoại hay TV, nơi này trở nên cực kỳ nhàm chán. Sau bữa tối, tôi định lên thư viện mượn vài quyển sách để thời gian. Tuy nhiên, vì trời tối và không khí ở đây khá u ám, tôi đã nhờ nhân viên lễ tân đi cùng.”

Hàn Hướng Nhu nheo mắt, giọng đầy cảm thông: “Là ta sao?”

Nữ quỷ khẽ gật đầu, nét mặt nhăn nhó. “Tôi chỉ muốn mượn sách, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Khi đến thư viện, tôi vô thấy một quyển sách cũ nằm lẫn dưới gầm kệ, chỉ lộ ra một góc. Tò mò, tôi nhặt nó lên. Đó là một quyển sách viết bằng chữ phồn thể, kể về lịch sử đảo Viễn Độ. Tôi lật vài trang, mới giật mình nhận ra rằng ‘đảo Viễn Độ’ chính là tên cũ của đảo Hải Thần này...” 

Đảo Viễn Độ…" Sắc mặt Trần Lâm tái nhợt, giọng đầy bàng hoàng. "Lúc trước chị đã từng thắc mắc sao chưa từng nghe đến nơi nào gọi là đảo Hải Thần. Hóa ra, đây lại là đảo Viễn Độ. Ngay từ đầu, chúng ta đã bị lừa rồi."

Câu của Trần Lâm khiến bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.

Nữ quỷ mặc váy đỏ khẽ nhếch môi, nở một nụ đầy chua chát. "Tôi không phải người địa phương, nên ban đầu cũng không nhận ra điều gì bất thường. Khi vừa đặt chân lên đảo, tôi đã hỏi nhân viên lễ tân rằng vì sao nơi này lại có hai cái tên khác nhau. Lúc ấy, ả lễ tân chỉ mỉm , không trả lời. Ai mà ngờ … sau đó, ả lột da tôi xuống, rồi mặc lên người mình."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...