Lời nhẹ như không, chẳng khác nào sét đánh ngang tai những người trong phòng. Hàn Hướng Nhu quay lại nhóm đồng nghiệp đang đứng trong phòng khách, dặn dò:"Nếu sợ thì các chị cứ vào phòng ngủ mà tránh, để em xử lý."
Không ai di chuyển. Có lẽ sự đông người mang lại cảm giác an toàn hơn, hoặc cũng có thể là họ tin tưởng vào khả năng của Hàn Hướng Nhu. Dù sao đi nữa, vẫn có năm người quyết định ở lại phòng khách, ánh mắt dè chừng theo từng hành của .
Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng mở nút buộc, thả đám quỷ trong tay xuống sát chân tường. Những linh hồn bất an vừa bị thả ra đã có ý định náo loạn, trước khi chúng kịp hành , Hàn Hướng Nhu đã rút ra một lá bùa Cửu Thiên Lôi.
Cô khẽ vuốt nhẹ lá bùa vài lần. Lực lượng lôi điện tỏa ra, tạo thành những tia sáng nhấp nháy nhỏ, lập tức khiến đám quỷ run rẩy, vội vàng dán chặt lưng vào tường, không dám đậy.
"Đúng rồi, phải như chứ," Hàn Hướng Nhu nhạt, kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện đám quỷ. Cô xoay xoay lá bùa trong tay, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng kẻ:"Bây giờ, tôi hỏi gì, các người trả lời thành thật. Nếu khai đúng sự thật, tôi sẽ mở Quỷ Môn cho các người xuống địa phủ. Còn nếu dám dối trá…" Cô ngừng lại, giơ lá bùa lấp lánh điện quang lên trước mặt bọn quỷ. "…thì các người cứ chuẩn bị mà chơi với lá lôi phù này."
Đám quỷ im lặng, không ai dám phát ra âm thanh nào. Không khí trong phòng nặng nề đến mức có thể cảm nhận sự sợ hãi toát ra từ chúng.
Hàn Hướng Nhu nhướn mày, giọng nghiêm nghị:"Vậy, bắt đầu thôi. Nói đi, nơi này đang giấu chuyện gì?"
Dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, nữ quỷ váy đỏ đứng bất , ánh mắt tràn ngập vẻ bất lực và sợ hãi. Sau hai năm quỷ, ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị một con người áp chế đến mức này. Trên tay Hàn Hướng Nhu, lá bùa vàng óng ánh như một thanh kiếm sắc bén, khiến không còn chút kiêu ngạo nào. Cô thầm biết, kết cục của những lệ quỷ từng dính mạng người như mình khi xuống âm phủ sẽ là địa ngục chịu hình, vẫn còn hơn bị hồn phi phách tán ngay tại đây.
“Tôi , cái gì tôi cũng .” Nữ quỷ cuối cùng cũng thốt lên, giọng run rẩy. Cô bước một bước về phía trước, ánh mắt không rời khỏi lá bùa trong tay Hàn Hướng Nhu. “Nhưng... có thể cất lá bùa này đi trước không? Tôi sợ lỡ rơi hay vào nó, thì tôi sẽ bị đánh tan mất.”
Hàn Hướng Nhu nhướng mày, cũng tỏ vẻ đồng , nhẹ nhàng đặt lá bùa lên bàn. “Được, trước hết cứ kể đi, tôi sẽ nghe.”
Bạn thấy sao?