Nữ Thư Ký Xinh [...] – Chương 65

Lý Thần Thần nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần. Cô tính khoảng cách giữa hai bên, rồi nhẹ nhàng kéo tay áo của Trương Nghiên và Tống Vũ, ra hiệu họ quay đầu lại. Khi hai người về phía , Lý Thần Thần chỉ tay xuống ngăn tủ dưới kệ sách, dùng khẩu hình miệng :“Lúc nãy tìm sách, em phát hiện ngăn tủ này trống không.”

Cả hai hiểu ý, lập tức ngồi xuống và mở thử cánh cửa tủ. Bên trong chỉ có vài tờ giấy cũ nhàu nhĩ và bụi bặm, đúng như lời Lý Thần Thần . Tuy ngăn tủ không cao, chỉ khoảng 80cm, chiều dài tầm 1m5 đủ cho một người co mình nằm gọn bên trong.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Không còn thời gian để suy nghĩ, cả ba nhanh chóng chui vào ba ngăn tủ khác nhau, bất chấp bụi bặm bám đầy quần áo. Cánh cửa tủ đóng lại cẩn thận, chỉ để lại những khe hở nhỏ đủ để hít thở.

Bên ngoài, tiếng bước chân ngừng lại. Vương Nhạc Nhạc đã tới.

Từ trong khe hở, họ lén ra ngoài. Vương Nhạc Nhạc đứng cách kệ sách chỉ vài bước chân. Cô ta khựng lại, đầu nghiêng sang một bên một cách cứng nhắc, như một con rối bị điều khiển. Mái tóc đen dài xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt. Nhưng qua những sợi tóc lưa thưa, một đôi mắt không có đồng tử trắng dã hiện lên.

Cô ta chằm chằm vào kệ sách, như thể cảm nhận thứ gì đó. Không khí trở nên đặc quánh, tựa như ngay cả bụi trong ngọn tháp cũng ngừng bay.

Tống Vũ khẩn trương cuộn mình trong ngăn tủ, đôi mắt mở to không chớp, lắng nghe từng tiếng bên ngoài. Khi tiếng bước chân đột ngột dừng lại, lập tức nín thở, không dám ra dù chỉ một tiếng nhỏ. Thời gian trôi qua chậm rãi, từng giây dài đằng đẵng. Bên ngoài vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không hề có thêm bất kỳ âm thanh nào. Nhưng cũng không dám hé cửa tủ ra, bởi trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đôi mắt trắng dã không đồng tử của Vương Nhạc Nhạc. Ý nghĩ đó đủ khiến run rẩy, không dám đánh cược.

Chỗ nằm trong tủ vốn rất chật hẹp và không thoải mái. Lúc Tống Vũ chui vào, vì quá vội nên chọn đại một tư thế. Bây giờ, cả người bắt đầu đau nhức, chân tê rần. Dẫu , vẫn cố gắng chịu đựng, không dám tùy tiện cử . Nhưng sau một hồi không nhịn , đành rất chậm rãi điều chỉnh tư thế, cố gắng nằm thẳng hơn để giảm bớt khó chịu.

Cử của Tống Vũ nhẹ nhàng đến mức gần như không phát ra tiếng , khi xoay phần thân trên, da thịt vô cọ vào mép mấy tờ giấy cũ trong tủ, phát ra một tiếng “sột soạt” rất nhỏ. Âm thanh ấy như xé toang sự tĩnh lặng, khiến cả người Tống Vũ cứng đờ ngay lập tức. Cô nín thở, tim đập loạn xạ, không dám nhúc nhích thêm chút nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...