Hàn Hướng Nhu xoay người mấy chị đồng nghiệp đang đứng tựa sát vào tường. Hành lang giờ đây im lặng đến đáng sợ.
Ba người Trần Lâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần. Dường như họ đang bị giam trong cơn ác mộng sống nhất đời mình. Trước kia, những bộ phim kinh dị các xem còn không dám thẳng, mà bây giờ lại như thể đang diễn vai chính trong một bộ phim kinh hoàng ngoài đời thực.
Việc ba người vẫn còn đứng vững , dù đang run rẩy bám chặt vào tường, có lẽ chỉ nhờ vào chút sức mạnh ý chí còn sót lại.
Thấy cả nhóm vẫn chưa hoàn hồn, Hàn Hướng Nhu quyết định tìm một chỗ rửa tay trước. Cô tiện tay đẩy một cánh cửa gần đó, bước vào một căn phòng trông có vẻ lâu ngày không sử dụng. Cách bài trí của phòng mang phong cách cổ xưa, nội thất phủ đầy bụi, có vẻ đây là một trong những góc chưa cải tạo của lâu đài.
Nhìn thấy Hàn Hướng Nhu bước vào, Trần Lâm, Khương Manh Manh và Vương Dược Nhiên dù chân còn run vẫn lục tục theo sau.
Hàn Hướng Nhu quay đầu lại, nhíu mày ba người:"Em chỉ đi rửa tay thôi. Vừa nãy lột mấy miếng da mặt từ ả lễ tân, giờ tay em cứ có cảm giác hơi hôi hôi."
Lời giải thích của khiến cả ba kinh ngạc, nghĩ tới hình bên ngoài, họ vẫn quyết định đi theo sát. Ai biết bên ngoài còn có thứ gì rình rập không? Đi theo Hàn Hướng Nhu, chí ít cũng thấy an toàn hơn một chút.
Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa, chà xát nhẹ lên mặt bùa. Lá bùa lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, soi rõ toàn bộ căn phòng như một chiếc đèn pin. Sau khi tìm toilet, nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, để mặc ba người kia đứng tựa vào nhau cố gắng bình tĩnh lại.
Trần Lâm là người đầu tiên mở lời, giọng vẫn còn run rẩy:"Hai người lễ tân đó rốt cuộc là thứ gì ? Nhớ lại cảnh vừa rồi... tôi vẫn thấy rợn người."
Hàn Hướng Nhu từ tốn lau tay, nhún vai đáp:"Không rõ. Trông có vẻ giống hoạt tử nhân."
"Hoạt tử nhân là sao?" Khương Manh Manh thận trọng hỏi, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
"Là kiểu người chết vẫn còn di chuyển . Nói thật, loại này khá hiếm. Chết rồi mà còn biết suy nghĩ, hành như người thường, đây là lần đầu tiên em gặp. Những thứ trước kia em từng thấy nhiều lắm cũng chỉ là thi thể bị luyện thành con rối thôi, không chơi vui như cái này."
Câu trả lời của Hàn Hướng Nhu khiến cả ba người còn lại kinh hãi không nên lời. Tam quan của Trần Lâm đã bị đập nát hoàn toàn, giờ không phải lúc để bận tâm. Cô nhanh chóng rút điện thoại ra, run rẩy bấm nút gọi:"Nơi này quá nguy hiểm. Chúng ta phải gọi thuyền tới đón ngay, không thể ở lại đây thêm phút nào nữa!"
Bạn thấy sao?