Nữ Thư Ký Xinh [...] – Chương 55

Nghe , tài xế buột miệng đáp: "Đúng ." Nhưng ngay lập tức, vẻ mặt ông ta thay đổi, có chút ảo não. Ông quay đi, không trả lời thêm, chỉ gắt gỏng hét lên với những du khách khác:"Lên xe nhanh lên, đừng có lề mà lề mề!"

Vài người bị thái độ của ông ta cho sợ, cũng có vài thanh niên trẻ không chịu nhịn, lớn tiếng đáp trả:"Ông hét cái gì? Đây là thái độ phục vụ kiểu gì thế?"

Ba tài xế khác nghe liền quay lại trừng mắt với ông tài xế kia. Một người trong số họ nhắc nhở:"Lão Tam, đừng có chuyện! Đây là khách du lịch đấy!"

Lão Tam nghe đành cắn răng nhịn, vẫn quay đầu liếc về phía đám thanh niên vài lần, khóe môi cong lên một nụ lạnh đầy tàn nhẫn.

Hàn Hướng Nhu ngồi trên xe, ánh mắt khẽ lướt qua những tài xế đang đứng gần đó, rồi quay đầu ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Không thể phủ nhận, đảo Hải Thần quả thật như một bức tranh tuyệt mỹ. Nước biển nơi đây rực rỡ tựa ngọc bích, sát bờ là sắc xanh nhạt trong vắt, xa hơn một chút lại chuyển thành màu xanh thẳm, và ở vùng biển sâu, nước mang sắc lam đậm đầy mê hoặc. Cảnh đẹp ấy dễ dàng khiến người ta đắm chìm trong vẻ hoang sơ và kỳ vĩ.

Rời khỏi bến tàu trải dài trên dải đá ngầm, khung cảnh bên ngoài thay đổi dần thành bờ cát trắng tinh khôi. Hòn đảo nhỏ này hạn chế lượng du khách, vì thế trên bãi cát không bóng người, chỉ còn những cây cọ cao vút đang đong đưa tán lá nhẹ nhàng theo từng cơn gió biển.

Chuyến xe đò nhanh chóng dừng lại trước một tòa lâu đài cổ. Sau khi mọi người xuống xe và lấy hành lý, cả xe đò lẫn xe chở hành lý đều quay đầu rời đi, để lại nhóm du khách đứng trước cổng lớn của lâu đài.

Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu lên. Tòa lâu đài cổ kính trước mắt khiến mọi người không khỏi trầm trồ. Tường đá xám loang lổ dấu vết thời gian, chứng tỏ nó đã tồn tại từ rất lâu trước khi khu nghỉ dưỡng xây dựng. Cô nhớ trong tài liệu về khu nghỉ dưỡng đảo Hải Thần, nơi này mới sửa chữa cách đây hai năm. Hoạt ưu đãi lần này cũng nhân dịp kỷ niệm hai năm mở cửa. Vậy mà, lâu đài cổ này đã hiện diện từ trước đó, tách biệt hoàn toàn với cuộc sống dân cư. Ai là người đã xây dựng nó ở một nơi hoang vắng thế này?

Cổng lớn nặng nề chậm rãi mở ra, mọi người lục tục kéo hành lý bước vào bên trong. Đại sảnh lâu đài lộng lẫy hiện ra trước mắt, trần nhà cao vút chạm trổ tinh xảo, ánh sáng từ những chùm đèn pha lê càng tôn thêm vẻ nguy nga. Trên lối đi chính là những pho tượng kỳ lạ và hiếm thấy, tạo cảm giác vừa độc đáo, vừa có chút rờn rợn. Dẫu , không khí lại khá tĩnh lặng, bởi trong đại sảnh không có nhiều nhân viên phục vụ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...