Đổng Lực Dương liếc đồng hồ, sau đó quay sang thương lượng với Cao Phong và những người khác:“Nếu không thì chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào ăn khuya đi. Để họ yên tĩnh ôn chuyện, đến sau nửa đêm chúng ta quay lại xem quỷ môn mở ra.”
Hàn Hướng Nhu ta, vẻ mặt không biết gì.“Các còn chưa xem đủ hả?”
Đổng Lực Dương gãi đầu ngượng.“Đã mua vé rồi mà.”
Hàn Hướng Nhu mất một lúc lâu cũng không nên lời. Đúng là ta không sai, gặp những người gan lớn và tò mò như bọn họ thật sự hiếm thấy. Ít nhất, hồi còn ở Thần Tiên Lĩnh chuyên bắt quỷ, chưa từng có ai dám đến xem náo nhiệt thế này. Thậm chí, vì biết có thể bắt quỷ mà lũ trẻ cùng tuổi đều sợ hãi, không ai chịu với . Lúc rảnh rỗi, chỉ còn cách bắt vài tên tiểu quỷ ra chơi cùng mình cho đỡ buồn.
Nhưng giờ đã nhận tiền, không cho họ xem thì cũng thấy ngại. Hàn Hướng Nhu đành chuyển ánh mắt sang Hàn Thịnh Vĩ, người duy nhất chưa đưa tiền.“Anh còn chưa đưa tiền đấy. Sao vẫn còn ở đây?”
Hàn Thịnh Vĩ , đưa tay vỗ nhẹ lên đầu .“Nửa đêm mà để em một mình ở đây, chẳng phải mẹ già sẽ xé xác ra sao?” Đôi mắt ta ánh lên vẻ tinh quái. “Anh vừa bảo Triệu Tuấn Thanh mượn phòng cho khách rồi. Em vào ngủ một lát đi, chờ em xong việc, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
Hàn Hướng Nhu vốn đã ăn vặt no nê, giờ cũng bắt đầu cảm thấy hơi mệt. Cô ngáp một cái, rồi ngoan ngoãn đi vào phòng khách, rửa mặt qua loa và nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Đến 2h50 sáng, Hàn Thịnh Vĩ gõ cửa phòng. Hàn Hướng Nhu ngồi dậy, dụi mắt rồi chỉnh lại quần áo bị nhăn. Cô lấy tay cào cào vài lần cho tóc đỡ rối, sau đó buộc gọn lại và bước ra khỏi phòng, sẵn sàng cho công việc.
Sau khi ăn bữa khuya, Đổng Lực Dương và nhóm trở lại. Họ vốn là những tay lão luyện trong việc khám các quán đêm, nên dù đã muộn, tinh thần vẫn còn rất hưng phấn. Thấy Hàn Hướng Nhu bước ra, cả nhóm nhanh chóng tìm một góc yên tĩnh trong phòng khách ngồi xuống. Họ cẩn thận để không phiền ai, đồng thời tranh thủ quan sát, xem như "nạp thêm kiến thức."
Người nhà của Trần Tuyết và Triệu Tuấn Thanh thấy Hàn Hướng Nhu tiến lại, lập tức hiểu rằng thời khắc chia tay đã đến. Dù không muốn, việc ở bên người thân đã mất lâu như cũng đã là một niềm an ủi lớn. Hai gia đình rất đúng mực, không đưa ra bất kỳ cầu quá đáng nào.
Bạn thấy sao?