Khi cả nhóm đang vui vẻ trò chuyện và kể lại những chuyện thú vị, đột nhiên Triệu Tuấn Thanh mở miệng hỏi:“Thịnh Vĩ, em của mày thật sự có bản lĩnh về mấy chuyện này không?”
“Đúng ,” Hàn Thịnh Vĩ gật đầu, “Nếu không gặp phải loại chuyện này, tao cũng không tin đâu.”
“Vậy em ấy có thể bắt quỷ không?” Triệu Tuấn Thanh lau mặt rồi tiếp, “Tao cảm giác như có quỷ bám theo mình, đi cầu linh phù khắp nơi mà chẳng có tác dụng. Nếu có thể, tao muốn mời em mày giúp tao bắt quỷ. Tất nhiên, tao sẽ chuẩn bị thù lao thật tốt.”
Vậy là Hàn Thịnh Vĩ đã gọi điện cho Hàn Hướng Nhu.
Khi Triệu Tuấn Thanh nghe tin Hàn Hướng Nhu đồng ý giúp đỡ, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Đổng Lực Dương thấy sắc mặt của không vui, liền nhanh chóng rót cho ta một ly trà nóng:“Người em, rốt cuộc là mày gặp phải chuyện gì? Nói với em đi, xem chúng tao có thể giúp gì không.”
Triệu Tuấn Thanh chua chát :“Chờ đại sư Hàn đến rồi cùng một thể, tao không muốn nhớ lại nhiều lần gì.”
Đổng Lực Dương vỗ vỗ bờ vai , rồi tiếp tục kể những chuyện vui để không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Vào khoảng 5 giờ chiều, cả nhóm đã đặt phòng ăn xong, Hàn Thịnh Vĩ gửi định vị cho Hàn Hướng Nhu. Tiệm cơm không quá xa tòa nhà Thần Huy, vì chỉ hơn 20 phút sau, Hàn Hướng Nhu đã tới.
Cô từ công ty đến thẳng, vẫn mặc đồng phục công ty, tóc dài buông xõa tới thắt lưng, vẻ đẹp của khiến mọi người không thể rời mắt.
Cả đám đàn ông đều chằm chằm, không ngờ em của Hàn Thịnh Vĩ lại xinh đẹp đến .
Đổng Lực Dương nhanh chóng đứng lên, ân cần giúp Hàn Hướng Nhu kéo ghế, mắt ta sáng rực vì phấn khích:“Thịnh Vĩ, đây chính là em Tiểu Nhu của mày phải không?”
Hàn Thịnh Vĩ ánh mắt của đám , thở dài rồi kéo Hàn Hướng Nhu ngồi xuống cạnh mình, nghiêm mặt đám em:“Cút đi, bớt bớt quen với em tao, cách xa nó một chút.”
Hàn Hướng Nhu mỉm chào bọn họ, ánh mắt dừng lại trên Triệu Tuấn Thanh:“Là muốn em giúp đỡ phải không?”
Triệu Tuấn Thanh vội vàng gật đầu, không ngừng mọi người. Đổng Lục Dương không hiểu sao lại đoán đúng, vẫn nhiệt khen ngợi:“Đoán chuẩn đấy, em của đúng là thần kỳ.”
Hàn Thịnh Vĩ trợn mắt , thấy Triệu Tuấn Thanh dường như nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như ta bắt đầu tin tưởng Hàn Hướng Nhu nhiều hơn một chút.
Mọi người dần tụ họp đầy đủ, và nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Lúc đầu, khi bè gặp lại nhau, ai cũng muốn uống vài ly, vì chuyện của Triệu Tuấn Thanh, hôm nay mọi người quyết định không uống rượu. Họ chỉ ăn cơm, rồi ngồi nghe Triệu Tuấn Thanh kể lại câu chuyện kỳ quái mà ta đã gặp phải.
Bạn thấy sao?