“Cô không biết sao? Đây là hậu quả của việc để Hoa Đào nhập vào người! Cô nghĩ nó có thể đẹp lên mà không trả giá sao? Tinh khí của chính là nguồn lực để ta quyến rũ đàn ông. Thật ra, còn may mắn đấy. Nếu để ta ở trong cơ thể lâu hơn, linh hồn của sẽ bị hút cạn. Đến lúc đó, thân thể này sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”
Tiết Yến Yến nghe , cả người run rẩy, ánh mắt lạc thần như thể thế giới vừa sụp đổ.
Hàn Hướng Nhu không thêm gì, cũng không ta nữa. Cô chuyển sự ý sang Hoa Đào đang nằm trong tay mình, giả chết như không còn sức lực. Ánh mắt lạnh lẽo, bóp chặt lấy ả, lực tay mạnh đến mức suýt nữa nghiền nát cơ thể nhỏ bé ấy.“Nói đi, đã thế nào để mê hoặc Tiết Yến Yến?”
Hoa Đào , từ lúc bị Hàn Hướng Nhu cứng rắn kéo ra khỏi cơ thể Tiết Yến Yến, đã biết mình không phải đối thủ. Nhưng ả không cam lòng chịu chết. Đôi mắt đầy xảo trá đảo qua đảo lại, rồi nhanh chóng chuyển mục tiêu sang phía Hàn Thịnh Vĩ.
Hoa Đào Yêu chớp chớp đôi mắt đào hoa, những giọt nước mắt trong suốt long lanh đọng trên hàng mi dài, trông yếu đuối đến đáng thương. Chỉ cần liếc , bất cứ ai cũng dễ dàng bị vẻ đáng này lung lay.
"Thịnh Vĩ, người ta thật sự thích mà, cứu em đi..." Giọng nũng nịu, ngọt ngào rót ra từ đôi môi đỏ mọng như mật của ả, ngọt đến mức khiến người ta cảm thấy tê dại cả xương cốt.
Hàn Thịnh Vĩ hít sâu một hơi, khuôn mặt đầy nghiêm túc. Không chút do dự, cầm lấy lá bùa trong tay, liếm một cái rồi dán thẳng lên trán mình.
Hoa Đào Yêu tức đến mức suýt ngất xỉu, trợn mắt :"Chưa từng thấy tên đàn ông nào không biết phong như !"
Hàn Hướng Nhu đứng một bên, không nhịn bật ha hả. Cô bước tới, nhéo cổ Hoa Đào Yêu, lắc qua lắc lại như cầm một món đồ chơi. Cười xong, hời hợt :"Thôi đi, đừng phí công mấy trò vô dụng đó. Nói thật đi, bản thể của đâu?"
Hoa Đào Yêu ấm ức, cố gắng giãy khỏi tay , giọng đầy không cam lòng:"Tôi gì có bản thể! Nếu có, tôi đã tự tu luyện thành hình người rồi, đâu cần phí tâm, phí sức dung hợp vào cơ thể người khác! Mà cơ thể này... khó coi chết đi ."
Tiết Yến Yến vừa mới bình tĩnh lại, nghe câu như dao đâm thẳng vào tim mình thì giận đến run người. Không chịu nổi nữa, ta bật dậy, chạy vào phòng ngủ. Một lát sau, ta quay ra, trên tay cầm một chiếc gương cầm tay màu vàng, rồi mạnh tay ném nó xuống đất:"Cô ta chui ra từ đây đấy!"
Bạn thấy sao?