12
Hôm đó sau khi kết thúc cảnh quay, quản lý đưa tôi về nhà.
Nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của tôi, chỉ dặn tôi nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
Chờ ấy đi khỏi, tôi lập tức tắm rửa, sau đó lẻn ra khỏi nhà.
Đeo khẩu trang, đội mũ, tôi lén lút lái xe đến một khu chung cư cao cấp khác.
Xác định không có ai theo dõi, tôi nhấn chuông cửa một căn hộ.
Cửa mở ra, thân hình cao lớn của Chu Hoa xuất hiện.
Dường như cũng vừa tắm xong, mái tóc đen hơi ẩm rối bời rủ xuống trán, che một phần khuôn mặt sắc nét.
Thấy tôi, nhướng mày, ánh mắt tối lại.
“Tôi tưởng không đến nữa.”
“Tất nhiên là phải đến.”
Tôi nghênh mặt lên, má nóng bừng.
“Vậy thì vào đi.”
Tôi vội vàng theo vào trong, không dám trái ý.
Nhà của Chu Hoa rất rộng, nội thất đơn giản, phong cách lạnh lùng, chủ yếu là tông màu trung tính.
Hoàn toàn trái ngược với khí chất trai hư quyến rũ của chủ nhân, kỳ lạ thay, lại có chút phù hợp.
Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhà , căng thẳng đến mức cứ cào tay mãi.
Thậm chí còn cảm thấy không yên lòng.
Nửa đêm chạy đến nhà một nam minh tinh chỉ để luyện tập cảnh hôn.
Chuyện này mà lộ ra thì bị đám săn tin nhạo cho mất mặt.
Lúc này, Chu Hoa bưng một cốc nước đặt trước mặt tôi, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.
Anh thong thả : “Uống nước đi.”
Tôi nhẹ với , cầm cốc nước lên uống, trong lòng vẫn đang suy nghĩ.
Tôi đang nhờ vả , có phải tôi nên chủ một chút không?
Đặt cốc nước xuống, tôi khẽ hắng giọng chuẩn bị lên tiếng, thì Chu Hoa bất ngờ nghiêng người về phía tôi.
Tôi: “???”
Anh lại chủ đến sao???
13
Theo phản xạ, tôi ngả người ra sau, lắp bắp từ chối.
“Chu Hoa, đợi… đợi chút đã.”
Anh chỉ nhướng mắt tôi một cái, rồi đưa tay qua người tôi nhấc lên một chiếc điều khiển từ xa.
“Tôi lấy cái điều khiển cũng phải đợi à?”
Tôi: “…Xin mời .”
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Hèn chi nãy giờ cứ thấy khó chịu, hóa ra là đang ngồi đè lên điều khiển.
Khi tôi đang ngượng đến mức úp mặt xuống, Chu Hoa ngả lưng dựa vào ghế sofa, lười biếng chuyển sang kênh chương trình hài trên TV.
Tiếng rộn ràng phát ra từ màn hình, nhanh chóng thu hút sự ý của tôi.
Tâm trạng căng thẳng dần dịu lại.
Thỉnh thoảng, tôi còn bị những tiết hài hước bật .
Khi chương trình kết thúc, tôi vẫn còn lưu luyến không muốn rời mắt.
Nhưng đồng hồ xong, tôi bỗng sững người.
Trời ạ, đã hơn một tiếng trôi qua mà tôi vẫn chưa hôn Chu Hoa!
Nếu hôm nay không luyện tập, ngày mai cảnh hôn chắc lại tệ nữa.
Tôi ngượng ngùng quay sang Chu Hoa, phát hiện đang tôi, ánh mắt sâu thẳm, không biết đã từ bao giờ.
Im lặng không gì, như một con thú săn đang chờ con mồi tự chui vào bẫy.
“Chu Hoa, chúng ta… còn hôn nữa không?”
Anh gật đầu, chậm rãi hỏi tôi một câu.
“Thẩm Cố Nam, còn căng thẳng không?”
Tôi khựng lại, hóa ra việc cho tôi xem chương trình hài là để giúp tôi bớt căng thẳng.
Tôi nở nụ cảm kích với .
“Hết căng thẳng rồi, cảm ơn .”
“Không cần khách sáo.”
Giọng trầm khàn của vang lên, đồng thời cũng tiến lại gần tôi hơn.
14
Nếu cảnh hôn trên phim trường có thể gọi là “thử vai,”
Thì thử vai trong hoàn cảnh riêng tư như thế này lại thêm một chút mơ hồ, ám muội.
Chu Hoa chỉ nghiêng đầu lại gần, tay vẫn đặt ngay ngắn trên đôi chân dài của mình.
Hơi thở mang chút mùi thuốc lá phả lên mặt tôi, vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bỏng.
Tôi cảm giác khuôn mặt vốn đã đỏ của mình càng lúc càng nóng hơn, căng thẳng đến mức bấu chặt tay lên chân.
Trái với vẻ phóng khoáng thường ngày, lại hôn rất nhẹ nhàng, như để trấn an tôi.
Vài giây trôi qua, tôi bỗng bật thốt lên, đầy ngạc nhiên.
“Chu Hoa, hôn giỏi thật đấy!”
“Thật sao?”
Chu Hoa khẽ , lấy một tờ giấy từ bàn trà rồi nhẹ nhàng lau miệng tôi.
Không biết có phải vì vừa có tiếp thân mật hay không, tôi không hề phản kháng lại hành của .
Ngược lại, trong lòng còn dấy lên một cảm giác thân quen lạ lùng.
“Đúng , có tuyệt chiêu nào không? Chỉ tôi với!”
“Tuyệt chiêu?”
Anh tùy tiện vo tròn tờ giấy rồi ném sang một bên, nhếch môi đầy ẩn ý.
“Tôi chỉ hôn mỗi , gì có tuyệt chiêu.”
Tôi ngồi ngây ra, mắt mở lớn, hoàn toàn không tin vào tai mình.
Cái gì cơ?
Nụ hôn đầu đời của lại dành cho tôi sao?
15
Thông tin bất ngờ này khiến tôi cả đêm không thể ngủ nổi.
Chu Hoa có ngoại hình điển hình của một “trai hư” với nét sắc lạnh, dáng vẻ bạc . Theo lý mà , chắc hẳn phải có cả tá cũ.
Vậy mà nụ hôn đầu đời của lại dành cho tôi.
Và nụ hôn đầu đời của tôi cũng trao cho .
Hai kẻ “tội đồ” vô gặp nhau, đúng là khéo thật.
Tôi trần nhà, trong lòng không ngừng xao , cảm giác tê tê như có ai chạm vào.
Không kìm , tôi mở điện thoại lên tìm kiếm tên Chu Hoa trên mạng.
Nhìn thấy xuất thân từ một chương trình tuyển chọn thần tượng, cuối cùng chuyển sang diễn viên.
Ủa?
Cái chương trình tuyển chọn tham gia hình như tôi cũng từng xuất hiện.
Nhưng ấn tượng về trong trí nhớ của tôi lại có phần mơ hồ.
Trong cơn mơ chập chờn, tôi dường như nhớ lại những chuyện xảy ra khi đến chương trình đó.
Khi ấy, tôi nổi tiếng như mặt trời ban trưa, danh hiệu nữ diễn viên trẻ nhất từng đoạt giải Ảnh hậu, người hâm mộ đông đúc.
Dù khả năng ca hát và nhảy múa tệ, tôi vẫn mời tham gia với tư cách khách mời trong chương trình tuyển chọn thần tượng.
Ban đầu tôi khá miễn cưỡng, cuối cùng lại bị “mê hoặc.”
Đàn ông, đúng là đàn ông!
Một nhóm chàng trai trẻ trung, đầy sức sống vừa hát vừa nhảy, còn ném ánh mắt quyến rũ về phía tôi.
Ai mà chịu nổi chứ.
Bề ngoài tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, trong lòng thì đang chảy nước miếng.
Chỉ có một người khiến tôi ý hơn.
Khác với vẻ ngoài đáng của các thí sinh khác, cậu ấy mang lại cảm giác lạnh lùng, xa cách.
Ngũ quan sắc sảo, ánh mắt sắc bén, thậm chí khi người khác còn có chút dữ dội.
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Nếu cậu ấy diễn viên, chắc chắn sẽ rất ăn ảnh và nổi tiếng.
Sau buổi ghi hình, khi tôi và quản lý chuẩn bị rời đi, vô bắt gặp một vụ bắt nạt.
Vài chàng trai đáng vây quanh một thí sinh, gương mặt đầy ác ý.
Miệng thì buông lời chế giễu, tay còn đẩy qua đẩy lại.
“Mày mà cũng xứng à?”
“Nếu phiếu bầu của mày lại hơn tao, tao sẽ nhờ ba tao đá mày ra khỏi đây!”
“Đúng , xem lại mày thuộc hạng gì đi?”
Thí sinh bị đẩy, khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt đáng sợ.
Quản lý kéo tôi đi, vẻ u ám của cậu ấy khiến tôi nhíu mày, quyết định bước đến và quát lớn.
“Các cậu đang gì đấy?”
Đám chàng trai đồng loạt quay lại.
Thấy là tôi, họ lập tức cúi chào đầy kính cẩn.
“Chào Thẩm!”
“Thẩm , bọn em chỉ thôi, đúng không Chu Hoa?”
Cái màn đổi sắc mặt như kịch Tứ Xuyên này khiến tôi không nhịn mà lườm họ.
Một lũ vô liêm sỉ.
Tôi về phía cậu thiếu niên lạnh lùng tên Chu Hoa, nhẹ nhàng : “Chu Hoa, lại đây.”
Cậu ấy nhấc mắt lên, ánh vượt qua đám bắt nạt, dừng lại trên người tôi.
“Vâng.”
Sau đó, cậu bước về phía tôi, ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi.
Cái cách cậu cúi đầu tôi khi đó, giống hệt lần đầu tôi gặp cậu ở phim trường.
Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của quản lý, lên trần nhà rồi bật .
Hóa ra, tôi và Chu Hoa đã từng có mối liên hệ từ trước.
16
Khi tôi đến phim trường, Chu Hoa đã bắt đầu luyện tập với các diễn viên phụ.
Biểu cảm nghiêm túc của khiến không ít nữ nhân viên lén lút liếc .
Tôi ngồi đó, vừa để chuyên viên trang điểm việc, vừa lén qua gương.
Là một ngôi sao bước ra từ vị trí trung tâm với 30 triệu người hâm mộ, sao vẫn chọn diễn viên nhỉ?
Nhưng để đi đến ngày hôm nay, có thể thấy thực sự có tài năng và rất nỗ lực.
Ít nhất, giờ không ai có thể bắt nạt nữa.
Không hiểu sao, trong lòng tôi lại cảm thấy một chút an ủi.
Ánh mắt cứ thế không rời khỏi , đầu óc lại không ngừng nhớ đến cảnh hôn tối qua.
Đúng lúc đó, đạo diễn đến trao đổi với tôi về lịch quay hôm nay.
“Cố Nam à, đừng lo lắng, hôm nay không có cảnh thân mật nào đâu. Chỉ là cảnh nam nữ chính bắt đầu có cảm , một cái ôm nhẹ, còn lại đều là cảnh bình thường.”
Tôi mím môi, nghiêm túc hỏi lại.
“Vậy những cảnh hôn thì sao, không quay sao?”
“Không vội, đợi và Tiểu Chu quen thuộc với nhau hơn rồi quay cũng .”
Nhìn tờ lịch quay dày cộp trên tay, tôi chỉ có thể gật đầu.
Thật ra, dù tối qua đã tập luyện với Chu Hoa, tôi vẫn cảm thấy hồi hộp.
Nếu quay ngay thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.
Haiz, đúng là tôi có ý đồ lại không đủ gan dạ để thực hiện.
Tôi thở dài một hơi, ánh mắt lại hướng về phía Chu Hoa đang đứng thẳng người trong trường quay.
Anh đang diễn một cảnh đối đầu với nam phụ, biểu cảm lạnh lùng, sắc bén đến mức người khác không dám lại gần.
Hoàn toàn khác với hình ảnh dịu dàng giúp tôi lau miệng tối qua.
Trong lòng khẽ , tôi quay sang trợ lý nhỏ.
“Đi mua giúp tôi hai cốc cà phê.”
Tập luyện một lần thì lo lắng, tập luyện nhiều lần thì chắc chắn sẽ quen.
Mà Chu Hoa – “công cụ” tôi lợi dụng – cũng cần dỗ dành một chút.
Không dỗ thì sao ấy chịu hôn tôi chứ?
Bạn thấy sao?