Vào ngày tôi phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, tôi đã mơ thấy mình chính là bạch nguyệt quang sớm qua đời trong một câu chuyện ngược.
Người thanh mai trúc mã của tôi Quân Dịch An, đang ríu rít không ngừng bên tai tôi:
“Minh Nguyệt, chúng ta đi ăn lẩu cay đi.”
Tôi mỉm nhẹ:
“Hay là chúng ta đổi món đi, thử lẩu cà chua nhé.”
Nữ chính không ăn cay, để giống tôi, sau khi Quân Dịch An chu cấp, ấy ngày nào cũng ăn cay và cuối cùng bị đau dạ dày. Tôi không còn sống lâu nữa, nên tôi càng không muốn khiến người khác gặp bất hạnh vì tôi.
Trong quán lẩu nghi ngút khói, chỉ có tôi và Quân Dịch An. Trên bàn đầy đủ các món ngon, vừa sắc vừa hương. Tôi ăn từ tốn, khóe môi khẽ cong:
“Lẩu cà chua hóa ra ngon hơn lẩu cay, con người ta phải thử nhiều thứ mới có thể tìm thấy thứ tốt hơn.”
Lời đầy hàm ý của tôi khiến Quân Dịch An ,người luôn giỏi giao tiếp lập tức nhận ra điều không ổn. Anh ấy khẽ hỏi:
“Minh Nguyệt, em sao ?”
Tôi mỉm lắc đầu không có gì.
Tôi chưa từng với ai về triệu chứng của căn bệnh ung thư giai đoạn cuối của mình, dù sao tôi cũng không sống bao lâu, nên không cần người khác lo lắng vì tôi.
Ánh mắt tôi bị thu hút bởi một bên ngoài.
Cô ấy mặc áo mỏng, cầm một giỏ hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì lạnh trông rất đáng thương. Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là gương mặt ấy rất giống tôi, đôi mày và đôi môi đỏ, như thể đúc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Chắc đây là nữ chính rồi.
Tôi nhớ lại từ trong giấc mơ của mình. Cô ấy trang điểm đậm, trượt dài theo con đường lầm lạc, thật khó tin rằng lúc nhỏ ấy lại ngây thơ như thế. Tôi bước ra khỏi quán lẩu, mỉm với ấy:
“Nhìn thấy em rất giống chị, chúng ta coi như có duyên, chị vừa gọi đồ ăn không ăn hết, sợ lãng phí em vào ăn cùng chị nhé. Hoa của em, chị sẽ mua hết.”
Tôi chỉ về phía quán lẩu sang trọng, ánh mắt vừa rụt rè vừa sáng lên, tôi dắt ấy vào trong quán giới thiệu với Quân Dịch An, rồi gắp thức ăn cho ấy.
Cô ăn vội vàng hết phần ăn của mình rồi khéo léo lấy những bông hoa dại trong giỏ kết thành hai vòng tay đưa cho tôi:
“Chị đẹp, tặng chị vòng hoa.”
Tôi nhận vòng tay, nhẹ nhàng hỏi:
“Trời lạnh thế này, sao em lại một mình bán hoa ngoài đường?”
Cô lộ vẻ bối rối:
“Em tên là Tô Thanh, đậu vào khoa tài chính của Đại học Hoa Bắc. Mẹ là nhà thiếu tiền, con học nhiều cũng vô dụng nên đã giữ chứng minh thư của em, bắt em bỏ học đi . Đại học Hoa Bắc có ưu đãi cho sinh viên giỏi, chỉ mất một ngàn tệ mỗi học kỳ, em phải bán hoa để kiếm tiền đóng học phí.”
Cô ấy đặt đũa xuống, vẻ mặt u sầu kể mọi chuyện cho tôi nghe.
Ban đầu ấy định tìm một công việc, các cửa hàng và nhà máy đều từ chối vì ấy không có chứng minh thư, dáng người nhỏ nhắn trông lại yếu đuối nên không ai nhận. Không còn cách nào khác, nên ấy hái hoa dại từ cánh đồng trong nhà để bán.
Trong giấc mơ của tôi, tôi chỉ thấy Tô Thanh với vẻ ngoài trang điểm đậm, sống trong lạc lối rồi bị Quân Dịch An, người mất đi bạch nguyệt quang , chu cấp. Sau đó, cả hai rơi vào vòng xoáy đau khổ, trắc trở nhiều lần rồi cuối cùng lại nhau và quay lại với nhau.
“Trình độ thấp, tầm hạn hẹp, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga” là lời đánh giá của bè bên cạnh Quân Dịch An về Tô Thanh.
Nhưng không ngờ Tô Thanh là một học sinh xuất sắc, vì bị hoàn cảnh khó khăn nên buộc phải nghỉ học.
Tôi rút từ túi một tấm thẻ ngân hàng, đưa ra trước mặt ấy:
“Sinh viên xuất sắc khoa tài chính Hoa Bắc, nếu em tốt nghiệp và vào tại Tập đoàn Thẩm thị, thì chị bảo đảm em sẽ không bị sa thải, chị cho em mười vạn xem như là khoản tạm ứng.”
Tô Thanh vui mừng khôn xiết, không thành lời:
“Em… em nhất định không nghỉ việc, em sẽ cố gắng giúp Tập đoàn Thẩm thị ngày càng phát triển.”
Tôi đưa cho Tô Thanh mật khẩu thẻ ngân hàng, để lại phương thức liên lạc, sau đó gửi cho ấy một hợp đồng điện tử.
Sau khi ký xong, tôi để ấy đi, Quân Dịch An người từ đầu vẫn im lặng, cuối cùng lên tiếng:
“Tập đoàn Thẩm thị không thiếu nhân tài, Minh Nguyệt em đúng là người tốt.”
Tôi nhẹ mà không đáp, nếu nữ chính có bằng cấp cao, về sau ở bên Quân Dịch An cũng sẽ không bị chê bai nữa, Tập đoàn Thẩm thị có nữ chính che chở thì sẽ tốt cho tương lai sau này, ngày càng phát triển hơn.
Cứ bỏ qua chuyện tôi sắp chết, thì mọi thứ khác đều khá ổn.
Trước cổng Đại học Hoa Bắc, người chen chúc đông đúc, hôm nay là ngày nữ chính nhập học, cũng là ngày tôi mời lên phát biểu với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Tôi mặc một chiếc đầm thiên nga đen, bước xuống từ chiếc Rolls-Royce, xương ngọc da ngà, gương mặt xinh đẹp, khí chất dịu dàng, lập tức thu hút ánh của mọi người. Bỗng bên tai tôi vang lên tiếng hét như mắng chửi của một người đàn bà chanh chua.
“Tô Thanh, giỏi giang lắm phải không? Lén chạy đến trường học, định không nhận bố mẹ, không giúp đỡ em trai mày hả?”
Giọng khiến ánh mắt tôi tối lại, lông mày nhíu chặt. Nhìn về phía phát ra tiếng đó thì biết nó lẫn bên trong đám đông đang chen chúc đằng kia
Tôi tách mọi người ra thì thấy Tô Thanh nước mắt đầm đìa, không ngừng cầu xin. Cô ấy đang bị một người phụ nữ nhỏ thó, mặt mày gian xảo túm tóc mà mắng chửi:
“Cho mày học lên cấp ba là để tăng tiền thách cưới lấy về cho em trai của mày, chứ không phải để mày học đại học rồi quên mất gia đình!”
Trong lời của người phụ nữ, Tô Thanh chẳng khác gì một món hàng có giá là tiền thách cưới. Tô Thanh đau đớn cau mày, vẫn hạ giọng cầu xin:
“Mẹ, mẹ về trước đi không? Con hứa, học xong đại học con sẽ giúp em cưới vợ.”
Người xung quanh không thể chịu nổi cảnh đó, liền lên tiếng bênh vực Tô Thanh người phụ nữ vẫn không thèm nghe.
Khi thấy bà ta giơ tay định tát Tô Thanh, tôi bước lên giữ chặt bàn tay đang giơ cao của bà ta.
“Con là để thương, không phải là công cụ để lấy vợ cho em trai!”
Giọng tôi không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, có phần sắc bén khiến người phụ nữ sững sờ trong giây lát. Bà ta thấy tôi ăn mặc sang trọng, liền vội vàng lành:
“Cô đừng xen vào chuyện gia đình tôi, là Tô Thanh đê tiện câu đại gia, kiếm tiền học đại học rồi không thèm đoái hoài đến gia đình nữa.”
Tô Thanh nghe mẹ mắng chửi mình như thế mà không hề ngạc nhiên, rõ ràng là đã quen với những lời lẽ đó rồi. Cô ấy chỉ lặng lẽ giải thích:
“Mẹ, con chỉ có mười vạn đã đưa cho nhà tám vạn rồi, mẹ về đi không?”
Thân hình Tô Thanh run lên sau lưng tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của ấy, ra hiệu đừng sợ. Tôi quay sang với người phụ nữ:
“Tiền học của Tô Thanh là tôi cho, sau khi tốt nghiệp ấy sẽ vào tại Tập đoàn Thẩm thị, lương một năm cả triệu tệ, tiền đồ rộng mở.”
Nghe xong, đôi mắt đục ngầu của bà ta lập tức sáng lên, bà ta vội vàng nịnh:
“Sao con không sớm là lương một năm cả triệu tệ, mẹ tất nhiên sẽ ủng hộ con đi học đại học!”
Vừa dứt lời bà ta định rời đi, tôi giữ lấy Tô Thanh đang sững sờ chặn đường bà ta lại.
“Khoan đã, đừng đi vội.”
Tôi mỉm , rồi gọi điện cho trợ lý. Một lát sau, trợ lý mang đến một chiếc cặp da màu đen, tôi lấy ra một cọc tiền mười vạn tệ ném thẳng vào mặt người phụ nữ.
“Quỳ xuống xin lỗi Tô Thanh thì chỗ tiền này sẽ là của bà.”
Bị ném đến mặt đỏ bừng, bà ta vẫn toe toét, quỳ xuống trước Tô Thanh và xin lỗi một cách chân thành. Tôi lạnh lùng :
“Trong hợp đồng giữa tôi và Tô Thanh có một điều khoản, toàn bộ lương năm sau này của ấy không đưa cho gia đình, nếu không sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.”
Điều này có nghĩa là người phụ nữ không thể lấy một xu nào từ lương của Tô Thanh, ánh mắt bà ta lập tức tối lại, tôi vỗ vào chiếc cặp da màu đen và tiếp tục :
“Nhưng nếu bà ký vào hợp đồng chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng Tô Thanh cho tôi, tất cả số tiền này sẽ là của bà.”
Bà ta liên tục gật đầu đồng ý, sau khi ký hợp đồng tôi úp chiếc cặp da lên đầu bà ta, từng xấp tiền dày rơi từ trên xuống trúng vào đầu bà ta. Dù đầu đã chảy máu bà ta vẫn không dám nhúc nhích, tôi túm lấy tóc bà ta giật mạnh một cái:
“Dám đến Tô Thanh của tôi, đây là hình trả lại cho bà.”
Diễn đàn trường bùng nổ, bài viết về việc nữ thần dịu dàng vì một đáng thương mà ném ra cả triệu tệ đang là chủ đề nóng.
Nữ thần dịu dàng đó là tôi, đáng thương là Tô Thanh.
Lúc tôi đọc bài viết này bác sĩ gia đình đang xử lý vết thương trên da đầu của Tô Thanh do mẹ ấy túm tóc lúc nãy. Tôi dựa vào sofa Tô Thanh mắt đỏ hoe trông như một con thỏ nhỏ, không nhịn thầm cảm thán vẻ đáng của ấy. Tô Thanh cảm kích :
“Chị ơi, số tiền hôm nay chị ném cho mẹ em, một ngày nào đó em sẽ trả lại cho chị.”
Bạn thấy sao?