Nữ Thần Của Những [...] – Chương 1

Tôi vì ham tiền nên đã hẹn hò với những người trai giàu có, rồi đến khi họ sản thì lại thay bằng người khác.

Thiếu gia nhà họ Chu không tin, nên đã tự tìm đến tôi: “Nghe hẹn hò với sẽ sản?”

Tôi gật đầu: “Không ai là ngoại lệ.”

Anh lạnh: “Vậy thì chúng ta hẹn hò đi.”

Tôi thở dài, lại thêm một người nữa không tin chuyện này.

“Vậy chờ một chút nhé!” Tôi đáp, “Hiện giờ tôi vẫn còn đang hẹn hò với một người chưa sản.”

1Chu Tuân ngồi cạnh tôi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Tôi chỉ biết ôm chặt lấy chiếc túi Hermès của mình.

“Sao thế?” Anh liếc tôi.

“Sợ tàn thuốc cháy túi của tôi,” tôi thành thật trả lời.

Anh nhếch môi khinh miệt: “Có gì đâu, cùng lắm thì tôi đền cho vài cái.”

Tôi thầm nghĩ trong lòng, đây là phiên bản giới hạn mà trai trước mua cho tôi, trên thế giới này cũng chỉ còn lại mấy cái.

Chu Tuân lại hỏi: “Thật sự có thể khiến người ta sản à?”

Tôi có chút mất kiên nhẫn: “Trăm lần như một, có ai thoát đâu?”

“Cô ăn cắp bí mật thương mại của họ à?” Anh ấy nhướng mày hỏi.

“Tôi có bản lĩnh ấy sao? Còn có thể gián điệp thương mại?”

Chu Tuân tôi một lượt từ trên xuống dưới: “Được, chúng ta hẹn hò đi.”

Tôi ngẩn người.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi liên tục vang lên thông báo. Tôi mở máy lên, là tin nhắn của trai hiện tại.

【Chủ nhân, không cùng lúc bắt cá hai tay.】Hệ thống kịp thời nhắc nhở tôi.

Tôi áy náy với Chu Tuân: “Hiện giờ người tôi đang hẹn hò vẫn chưa sản, đợi một chút nhé?”

Chu Tuân từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt vào tay tôi, giọng điệu lạnh nhạt: “Hứa Vân Trú sẽ không sản đâu.”

Tôi xoa xoa chiếc thẻ đen trong tay.

Tôi hiểu ý của là gì, Hứa Vân Trú là trai hiện tại của tôi, nhà ấy có gia sản khổng lồ, gia tộc lại có mối quan hệ phức tạp.

Một gia đình như thế không dễ gì lại sụp đổ trong một sớm một chiều.

Đáng tiếc là tôi có hệ thống hỗ trợ.

Tôi nhận lấy thẻ đen, mỉm để lộ lúm đồng tiền: “Nửa tháng.”

Không để kịp phản ứng, tôi đã bước đi trên đôi giày cao gót, xoay người rời khỏi.

Giờ là lúc tôi đến chỗ trai quý của mình.

2“Hứa Vân Trú” Tôi mỉm mở cửa phòng bao.

Vừa thấy rõ người bên trong, tôi lập tức đóng cửa lại.

Tôi hét lên trong lòng: 【Hệ thống! Hệ thống! Sao người đó lại ở trong đấy? Đây đâu phải thời điểm ấy xuất hiện trong cốt truyện?!】

Hệ thống: 【Chưa đến thật, ta đang thương thảo hợp tác với Hứa Vân Trú, muốn Hứa Vân Trú giúp đỡ.】

【Thế Hứa Vân Trú gọi tôi đến đây gì?】

Hệ thống im lặng.

Tôi hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi quay người ngồi xuống cạnh Hứa Vân Trú. Tất cả tác đều tự nhiên và trôi chảy.

Hứa Vân Trú vòng tay ôm eo tôi, rồi người đàn ông kia : “Bạn tôi, chắc không cần giới thiệu chứ?”

Tôi cứng đờ người, cúi mặt chằm chằm vào đầu gối, giả vờ không nhận ra ánh mắt nặng nề đang dán vào người tôi.

“Không cần.” Giọng trầm thấp ấy như đập thẳng vào tim tôi, khiến tôi hơi chột dạ.

“Duyên Duyên,” Hứa Vân Trú gọi, “Thẩm tiên sinh có một dự án cần đến sự giúp đỡ của . Em nghĩ sao?”

Nói rồi, siết eo tôi chặt hơn, khiến tôi phải dựa sát vào lòng ấy.

Tôi thì thầm: “Em đâu hiểu gì về chuyện ăn của các , nên chẳng thể cho ý kiến gì đâu.”

Hứa Vân Trú khẽ, đầy ẩn ý: “Em chỉ cần cho biết, em có muốn giúp Thẩm tiên sinh hay không?”

Tôi nghiến răng, chuyện này không phải là đang khó tôi sao? Đưa tôi tới đây để giày vò người cũ của tôi, tiện thể thăm dò lòng tôi. Đúng là phong cách của Hứa Vân Trú.

“Không lảng tránh, không vòng vo. Muốn, hay không muốn?” Hứa Vân Trú nhẹ nhàng bóp nhẹ má tôi.

Giọng và cử chỉ rất dịu dàng, ánh mắt thì lại không có chút cảm nào.

Một lúc sau, tôi nở một nụ : “Không muốn. Thẩm tiên sinh là trai cũ của em, nếu vực dậy , không phải ấy sẽ tích cực quay về báo thù em sao?”

Dù gì thì tôi cũng là ham tiền, thấy ấy sản thì ngay lập tức bỏ rơi ấy mà.

Hứa Vân Trú hài lòng đặt lên trán tôi một nụ hôn: “Em sợ gì chứ? Anh sẽ bảo vệ em.”

Tôi ngoan ngoãn tựa vào lòng ấy, trong lòng chỉ biết lạnh.

Bảo vệ tôi ư? Vòng quay cuộc đời sẽ đến lượt sớm thôi, Hứa thiếu gia ạ.

Tôi đang nghĩ thì vô chạm mắt với Thẩm Tòng Quy. Ánh của ấy không dao , không giận dữ, không uất hận, chỉ bình thản tôi, ngược lại chính tôi lại chột dạ mà vội lảng tránh ánh mắt ấy.

3Thế Hứa Vân Trú vẫn quyết định giúp Thẩm Tòng Quy, với một thái độ ngạo nghễ của kẻ chiến thắng. Vị thiếu gia này tự tin đến mức chẳng tin vào chuyện tôi khiến trai sản, càng không coi trai cũ của tôi ra gì, dù trước đây hai người họ từng chung một vòng tròn xã hội.

Hứa Vân Trú nhắn tin cho tôi:

【Chiếc vòng cổ màu xanh lam đó, đã mua rồi nhé.】

Tôi ngay lập tức gửi lại cho ấy một loạt biểu tượng hôn hít: 【Cảm ơn bảo bối, bảo bối dấu.】

【Gọi là chồng đi nào.】

Tôi ho nhẹ vài tiếng, rồi nắn giọng, cố nũng qua tin nhắn thoại: “Cảm ơn chồng nha, Hứa Vân Trú là tuyệt nhất!”

Hứa Vân Trú không nhắn lại nữa, tôi biết lúc này chắc ấy đang sướng lắm. Anh ấy khoái kiểu đó mà.

Anh ấy biết tôi thích tiền, nên lúc nào cũng khoe ra sự giàu có của mình. Tiếc là, sắp đến lúc không còn nữa rồi.

Hệ thống bất ngờ thông báo: 【Còn một ngày nữa là đến điểm then chốt của cốt truyện.】

Tôi: “…”

Điểm then chốt này chính là lúc trai cũ cũ của tôi – người đầu tiên mà tôi bỏ rơi, quay về với thời kỳ huy hoàng của mình. Sau khi chia tay tôi, ấy đã việc trong một khách sạn cao cấp, và may mắn ông bà ngoại tìm thấy. Trước, đây mẹ ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với họ, sau khi bà qua đời, ông bà ngoại không có người thừa kế nào khác, nên đã đón ấy về.

Từ thiếu gia của một gia đình giàu có này, nay lại trở thành người thừa kế của một gia đình giàu có khác.

Nhờ có nguồn vốn hỗ trợ, công ty mới thành lập của ấy phát triển như diều gặp gió, nhanh chóng trở thành “ngôi sao mới” của Lâm Thành.

Tôi nuốt nước bọt, hỏi hệ thống: 【Này, nếu trai cũ cũ của tôi đến tìm tôi trả thù, liệu Hứa Vân Trú có bảo vệ tôi không, dù hiện giờ ấy vẫn chưa sản?】

Hệ thống đáp: 【Ngày mai Hứa Vân Trú sẽ gặp lại bạch nguyệt quang của ấy.】

Ngụ ý rằng, không chắc lắm.

Tôi thầm mắng: Đúng là cốt truyện sến súa quá!

【Nhưng Hứa Vân Trú sẽ không chia tay với , chỉ là tâm trí sẽ lơ đễnh. Đến khi ấy sản và bị bỏ rơi, thì ấy mới thực sự nhận ra bộ mặt thật của .】

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Bộ mặt thật nào cơ chứ! Bộ mặt thật của tôi là một nàng mê tiền, chẳng phải ai cũng rõ rồi sao? Đến lúc người ta không còn tiền, bị tôi bỏ rơi, chẳng phải là điều dễ hiểu sao? Một người rồi hai người, cứ như đã bị tôi tổn thương sâu sắc lắm .”

4Hôm sau, tôi đến sảnh tiệc, không thấy Hứa Vân Trú đâu.

Hệ thống thông báo: 【Anh ấy đang gặp lại bạch nguyệt quang.】

Tôi hiểu ra, và cờ thấy mục tiêu tiếp theo của mình.

Tôi bước tới, vỗ vai Chu Tuân.

Chu Tuân mặc bộ vest xám, không cài cúc áo trên cùng, để lộ xương quai xanh và vẻ phóng khoáng, lười biếng. Anh có sống mũi cao và một nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt, càng tăng thêm phần quyến rũ.

“Hứa Vân Trú đang ở cùng một khác. Cô muốn tôi dẫn tới đó không?” Chu Tuân nghiêng đầu tôi.

Tôi lắc đầu.

Chu Tuân tỏ vẻ thích thú: “Là vì ta sắp sản nên chẳng thèm quan tâm ta nữa sao?”

Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh không tin việc tôi sẽ khiến bị sản à?”

Hứa Vân Trú là người vì nghe tin đồn này nên mới có hứng thú với tôi. Anh ấy quá ngạo mạn, hoàn toàn không tin vào cái gọi là vận xui này.

Chu Tuân khẽ bật : “Không tin. Nhưng tôi hy vọng thực sự có khả năng đó.”

Tôi định gì đó lại thôi.

“Bây giờ tôi cũng coi như là trai dự bị của rồi chứ?” Chu Tuân hỏi.

Chưa kịp phản ứng, Chu Tuân đã vòng tay qua vai tôi.

Tôi chưa kịp gỡ tay ra thì thấy Hứa Vân Trú và bạch nguyệt quang của ấy sánh bước đi tới.

Gương mặt Hứa Vân Trú tối sầm lại: “Bỏ tay ra.”

Chu Tuân càng ôm tôi chặt hơn, phóng khoáng: “Tôi và vừa gặp đã thân, chuyện với nhau một chút thì có sao đâu?”

Tôi nghiến răng, thì thầm: “Biết điều chút đi!”

Chu Tuân nhún vai, hạ giọng xuống: “Chẳng phải bảo ta sắp sản sao?”

“Dù cũng…”

Hứa Vân Trú mạnh tay kéo tôi qua phía ấy.

Đúng lúc đó, âm thanh từ micro vang lên, cả sảnh dần dần yên ắng lại.

Một ông cụ cầm micro, chậm rãi bước lên sân khấu: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay. Tôi muốn trang trọng giới thiệu với mọi người một người, dù chắc hẳn ai cũng đã biết. Cháu trai tôi – Diệp Lâm.”

Nhà họ Diệp sa sút, Diệp Lâm từ cháu ngoại trở thành cháu nội, ông ngoại ấy không bắt ấy đổi tên.

Trong sảnh vang lên tiếng xôn xao kinh ngạc. Mọi người đều bất ngờ, chỉ trừ tôi, vì tôi có hệ thống.

Chưa đầy ba giây sau, tôi đã nhận hàng loạt ánh khi tôi đến đó. Có người tỏ vẻ thú vị, có người tò mò, có người hả hê.

Vóc dáng Diệp Lâm cao ráo, phong thái đĩnh đạc. Anh ấy bước lên từng bước, nhận lấy micro: “Chào mọi người, tôi là Diệp Lâm.”

Khóe môi ấy khẽ , phong thái vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng như ngọc.

Cho đến khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Không có chút hận thù hay khó chịu nào cả.

Nụ của ấy không đổi, thậm chí còn sâu hơn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: 【Hệ thống, tôi yên tâm rồi, Diệp Lâm là người lịch sự, người khác thì chắc sẽ có ý trả thù tôi ấy sẽ không trả thù tôi đâu.】

Một bàn tay ấm áp phủ lên mắt tôi.

Hứa Vân Trú ghé sát bên tai, giọng lạnh tanh: “Hay lắm à?”

Tôi: “Không hay… vừa rồi em chỉ đèn thôi, ánh sáng gắt quá.”

“Gắt mà vẫn ?” Giọng Hứa Vân Trú càng lạnh hơn.

Tôi: “Anh đúng, em không nữa.”

Anh ấy khẽ bật : “Nếu sản thật, người đầu tiên xử lý chính là em, cưng à.”

Tôi không cảm đáp lại: 【Hệ thống, đúng là đối lập hoàn toàn với Diệp Lâm.】

【Không chắc.】Hệ thống đáp ngắn gọn.

Không chắc là sao? Là Diệp Lâm không chắc hay Hứa Vân Trú không chắc?

【Đợi đã! Cốt truyện đang diễn biến nhanh hơn, Hứa Vân Trú sản rồi!】Giọng máy móc của hệ thống vốn bình tĩnh, nay hiếm khi có chút kinh ngạc.

【Gì cơ?】

Hứa Vân Trú nhấc điện thoại lên nghe, bàn tay đang che mắt tôi lập tức thu lại.

Tôi chầm chậm nhắm mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...