Tác giả: Khúc Cá Bống
Hoàng hôn buông xuống, trên khoảng sân nhỏ của một ngôi nhà mái ngói sập xệ, một bé nhỏ đang nô với một chó mực dưới ánh nắng chiều tà. Tiếng như chuông bạc phát ra khiến ai nghe cũng đều cảm thấy vui vẻ.
“ Thảo, chạy từ từ kẻo ngã con.”
Khi chỉ mới hai tuổi, bố mẹ bé Thảo mất trong một vụ tai nạn để lại đứa con nhỏ lại cho bà nội. Đã 5 năm trôi qua, hai bà cháu nương nhờ vào nhau mà sống. Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo sống qua ngày. Thảo có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc bà thắt bím hai bên trông vô cùng nghịch ngợm. Là một bé hiểu chuyện, Thảo chưa bao giờ khiến bà Hoa phải lo lắng, phiền lòng. Ngược lại, nội cũng vô cùng thương, chiều chuộng đứa cháu nhỏ. Cho dù cuộc sống khó khăn bà luôn dành cho Thảo những gì tốt nhất. Nhờ có thương của bà mà cho dù Thảo không còn bố mẹ con bé chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn cảm gia đình.
Cảm thấy trời đã sẩm tối, cơm nước cũng đã nấu xong xuôi, bà Hoa ra gọi Thảo vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm. Ở quê mọi người thường ăn cơm rồi đi nghỉ rất sớm. Nhà của hai bà cháu lại nằm tách biệt một khoảng khá xa so với nhà của những người trong làng, sát cạnh cánh đồng. Chính vì tối đến hầu như đều không có hàng xóm sang chơi. Thường khi cơm nước xong, chỉ 7 rưỡi, 8h tối là hai bà cháu đã lên giường đi ngủ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, dẫn Thảo ra giếng rửa chân tay mặt mũi, hai bà cháu trở vào nhà lên giường nghỉ ngơi. Ôm đứa cháu nhỏ vào trong lòng, bà Hoa không khỏi thở dài thương Thảo còn bé đã phải chịu nhiều thiệt thòi.
Thảo có một thói quen khó bỏ là hay đi tiểu vào lúc nửa đêm. Mặc dù trước khi đi ngủ cũng đã đi trước đến đêm Thảo vẫn thường phải đi thêm lần nữa. Đêm nay cũng , khi đang thiu thiu ngủ thì Thảo chợt cựa mình. Cơn tức bụng ập đến khiến nó khó chịu. Quay lay lay lấy tay nội, Thảo mếu máo:
“ Nội… nội.. con mắc tiểu quá.”
Bị tiếng cháu đánh thức, bà Hoa chỉ biết thở dài. Chống tay ngồi dậy xuống giường xỏ dép bước ra ngoài, bà làu bàu mắng :
“ Bố tiên sư nhà . Cứ đến đêm là buồn.”
Thảo lẽo đẽo theo sau nội, thấy nội nó cũng thấy áy náy.
Mở cửa bước ra ngoài, không khí se lạnh khiến bà Hoa có chút rùng mình. Trời đêm với vầng trắng sáng cùng với ánh sao thưa thớt chiếu xuống mảnh sân nhỏ, khiến mặt sân trở nên mờ ảo. Đứng nép ở bậc thềm chờ nội đi trước, Thảo hít một hơi thật sâu cảm nhận bầu không khí ban đêm. Tiếng dế, tiếng ếch kêu như hoà lên một bản nhạc du dương giữa màn đêm yên tĩnh.
Nghe tiếng nội gọi, con bé lon ton chạy lại góc sân rồi kéo quần ngồi xụp xuống, không quên nắm lấy vạt áo nội cho đỡ sợ. Lắc đầu bất lực, bà Hoa thở dài ngồi xổm ra bên ruộng phía xa. Dưới ánh trăng chiếu xuống thấp thoáng vài ba ngôi mộ vô chủ.
Cảm thấy nhàm chán, Thảo bắt đầu ngó xung quanh. Cố căng mắt mọi thứ trong đêm, nó để thời gian cũng như xua tan đi cơn buồn ngủ lúc này. Đang ngắm say xưa thì chợt có một tiếng phát ra:
“ Hé.. hé.. hé…”
Tiếng của mộ người phụ nữ the thé truyền vào trong tai của Thảo, dường như bà Hoa lại hoàn toàn không nghe thấy. Bà vẫn như cũ về phía xa xa. theo phản xạ Thảo ngẩng đầu lên nóc nhà bếp, nơi phát ra tiếng đó. Đập vào mắt nó không biết từ bao giờ có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm trên nóc bếp. Đầu tóc bà ta rũ rượi rủ xuống, loà xoà rủ xuống mặt. Hai con mắt bà ta lồi to như con ốc bươu, phát ra ánh sáng đỏ như máu. Dưới ánh trăng mờ ảo, Thảo thấy cái miệng đỏ lòm của con quỷ đó ngoác ra đến tận mang tai. Nhận thấy ánh mắt của Thảo đang mình, nó ré lên khanh khách. Chiếc lưỡi thâm đen, dài như lưỡi rắn của nó thè ra liếm quanh mép rồi lại vươn ra thêm nữa tự quấn thành vào vòng quanh cổ. Một giọng the thé vang lên chỉ một mình Thảo có thể nghe thấy:
“ Tới rồi.. tới lúc rồi… chuẩn bị đi theo mẹ nghe con. Hehehehe..”
Nhìn thấy cảnh tượng đầy kinh hãi đó, Thảo hét lên vội ôm chặt lấy bà Hoa. Toàn thân nó run lên bần bật, hai tay bấu chặt lấy vạt áo bà, vùi mặt vào lòng bà mà khóc nấc lên. Thấy cháu tự nhiên trở nên như thì bà Hoa cuống lên. Bà không ngừng vỗ lên lưng cháu hỏi dồn dập:
“ Thảo, con sao thế? Đau ở đâu? Bình tĩnh nội nghe coi.”
Thảo sợ đến mức không thành tiếng, ngón
tay run rẩy chỉ về hướng nữ quỷ kia. Bà Hoa theo hướng của cháu chỉ chỉ thấy một khoảng không tĩnh mịch. Con nữ quỷ thấy cảnh phía dưới thì càng lên điên cuồng, tiếng như xé vải rót thẳng vào tai Thảo khiến đầu nó đau như búa bổ. Nó có thể cảm nhận hai con mắt đỏ lồi to của người đàn bà đang ghim thẳng lên người nó, khiến cả người nó run lên vì lạnh.
Bà Hoa không thể thấy con quỷ này đơn giản vì nó không muốn để bà thấy. Nó đã nhắm đến bé Thảo từ khi bé còn nhỏ xíu. Nhưng Thảo gia tiên và bố mẹ con bé bảo vệ trên trước đó nó không thể gì . Nhưng giờ nó gần như đã hoá quỷ, lại vừa hay bây giờ đang là tháng hồn, âm khí mạnh. Nó nhất định phải bắt con bé Thảo đi.
Vội vàng kéo nhanh quần cho bé Thảo, bà Hoa ôm chặt lấy nó bế vào trong nhà. Tiếng của nữ quỷ vẫn vang lên không ngớt phía sau:
“ Đến lúc rồi… đến lúc rồi… hehehe…”
Vào trong giường, Thảo vẫn túm chặt bà nội không buông. Mặc cho bà Hoa hỏi gì nó cũng lắc đầu, khóc nấc lên. Phải mất một lúc lâu nó mới có thể bình tĩnh ngủ lại. Vắt tay lên trán, bà Hoa thở dài:
“ Thằng Hoà, cái Dung trên trời có linh thiêng thì phù hộ cho con bé sống bình yên nhé.”
Sáng hôm sau, Thảo tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi. Bà Hoa lại gặm hỏi hôm qua có chuyện gì thì Thảo lại mơ hồ không thể nhớ . Nghĩ mãi không ra, Thảo chỉ lắc đầu ra chiều đã quên rồi. Thấy con bé như bà Hoa cũng không nghĩ nhiều nữa. Trẻ con đôi khi ẩm ương là chuyện bình thường mà.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Thảo trèo lên chiếc xe đạp cũ để bà nội đưa đến trường. Không biết vì sao nó hoàn toàn không thể nhớ những gì xảy. Trong suy nghĩ non nớt của nó chỉ nghĩ đến hôm nay học gì, chơi gì, ăn gì.
Bạn thấy sao?