Nữ Quan Không Nhận [...] – Chương 3

Nhưng câu này, đã ra tai họa cho ta.Dạy con không nghiêm, bốn chữ này đã chạm vào tất cả những điều kiêng kỵ của phụ thân, khiến ông tức giận đến mức không thể kiềm chế.Ông lấy ra thước, đánh mạnh vào lòng bàn tay ta.Mỗi lần đánh, đều hỏi ta đã biết sai chưa.Nhưng ta không biết, ta sai ở đâu?Rõ ràng hôn sự này không phải do ta cầu xin, rõ ràng ta nhẫn nhịn mọi thứ, tại sao cuối cùng người phải chịu trách nhiệm lại là ta?Chỉ vì sau lưng ta không có chỗ dựa nào sao?Cửu Hoa công chúa từng với ta rằng thứ trên đời này có thể khiến người ta nhanh chóng cúi đầu không phải là đạo lý, mà là quyền lực.Cho dù ta quang minh lỗi lạc, cũng chưa chắc có công bằng, cho dù ta có lý lẽ, cũng chưa chắc có người chịu nghe.Nhưng quyền lực trong tay, liền có thể khiến mọi người cúi đầu.Giây phút này, ta đã hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời của nàng khi đó.

4,Chung Lệnh An phi ngựa ra khỏi thành trong đêm, đi về phía biên quan.Chỉ trong một đêm, tin đồn lan truyền khắp nơi.Mọi người đều hắn ngoại thất kia đến mức si mê cuồng nhiệt, không tiếc ngàn dặm cưỡi ngựa đi tìm nàng ta.Cũng có người là ta đã ép nàng ta đi, để tránh ngày sau trở thành mối họa lớn trong lòng.Nàng ta hôm đó ta không xứng kẻ thù của nàng ta.Quả thật, chiêu trò lấy lui tiến, tính toán lòng dạ nam nhân như , ta không học , cũng sẽ không học.Chung Lệnh An lúc này đi tìm nàng ta, tự nhiên nằm trong dự liệu của nàng ta, nàng ta muốn chính là cục diện như thế này.Còn chưa thành hôn, ta đã trở thành trò cho cả kinh thành.Mẫu thân lo lắng : "Sau này con biết sống sao..."Ta vết thương trên lòng bàn tay, nhạt: "Nếu hậu trạch không có đường sống, thì đổi một con đường khác."Chung Lệnh An tìm thấy hai mẹ con họ ở Lan Thành, còn ra lệnh cho đội thân vệ của mình bao vây đường phố Lan Thành, khiến nàng ta không còn đường chạy trốn.Ngay cả Lan Thành cũng bị kinh .Mọi người trên phố tận mắt thấy hắn ôm Tống Vãn Âm vào lòng, trên mặt là niềm vui sướng khi tìm lại , còn Tống Vãn Âm thì khóc lóc nỉ non, đánh vào người hắn.Vị thiếu niên tướng quân sắt đá kia lại bật trong khoảnh khắc này, không hề tức giận, chỉ cẩn thận dỗ dành nàng ta.Tin tức truyền về khi ta đang luyện thư pháp.Người kể chuyện ở quán trà đều rơi nước mắt vì câu chuyện cảm trời đất, vượt qua ranh giới môn đăng hộ đối này.Tình cảm của họ sâu đậm, không màng đến ánh của thế tục.Còn ta, lại trở thành kẻ thứ ba đáng ghét trong chuyện này.Họ ta mưu mô xảo quyệt, quyến rũ công thần, cầu xin Hoàng thượng ban hôn, còn đuổi ngoại thất đi, mưu đồ độc chiếm phu quân tương lai.Trong lúc vô , ta đã trở thành kẻ xấu xa, tâm địa nham hiểm.Chung Lệnh An và họ ở lại Lan Thành hơn một tháng, Tống Vãn Âm không muốn theo hắn trở về.Hắn đã dành một tháng để vẽ nên một giấc mơ đẹp cho nàng ta, giống như những ngày tháng ở biên quan, sống cuộc sống vợ chồng bình thường.Nàng ta cùng hắn phi ngựa trên thảo nguyên, hắn chải đầu cho nàng ta trước gương.Không có ranh giới thế tục, cũng không có chính thất phu nhân.Những chuyện này, đều là Chung Lệnh Gia cho ta biết.Nàng ta trước mặt ta, không kiêng nể gì mà chế giễu ta cả đời cũng không có của phu quân tương lai, cả đời phải phu quân và người hắn thương ân ái, như hình với bóng.Đối với người khác, đây quả thực là lời nguyền độc ác nhất.Nhưng chuyện quan trọng nhất trên đời, cũng không nhất định là phải tâm đầu ý hợp với nam nhân.Chung Lệnh An dỗ dành Tống Vãn Âm xong, liền mang theo họ trở về.Hơn một tháng nay, ta sống ẩn dật.Hắn đã quên mất ngày cưới sắp đến rồi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...