An Thành Nghiệp lập tức khen lấy khen để:
“Không hổ là con trai ta dạy dỗ.”
An Tâm thì cúi đầu đỏ mặt như hoa nở.
dì Châu nhân dịp đó cũng gật đầu tán thưởng:
“Tiểu Tâm đúng là đứa tôi một tay nuôi lớn, rất hiểu chuyện.
Tiểu Duệ sau này có gì thì cứ nhờ chị nhé.”
Tôi thì vừa bóc vỏ quýt, vừa chậm rãi nhai từng múi.
Bị chua đến rùng mình một cái, tôi cố nhịn mở miệng:
“Ba à, … sau này có thể cho con thêm chút tiền tiêu vặt không?”
An Thành Nghiệp nhíu mày, tỏ vẻ không vui:
“Tiền tiêu vặt mỗi tháng của con, của An Quảng Châu và An Tâm đều là năm nghìn, không phải đủ rồi sao?”
Tôi liếc hai người đối diện, vẫn giữ vẻ mặt thành thật,
ra câu mình đã chuẩn bị từ lâu:
“Hôm nay con mới biết,
chị An Tâm mỗi tháng không chỉ tiêu cho bản thân,
mà còn phải thỉnh thoảng móc tiền ra giúp An Quảng Châu.
Chị ấy vất vả quá.”
“Hơn nữa chị còn có trai rồi, sau này chắc sẽ càng tốn kém nữa.
Nếu cứ thế mãi, chị sẽ rất cực.”
“Ba à, hay là sau này ba cho con nhiều tiền hơn chút,
để con đỡ đần giúp chị ấy?”
Vừa dứt lời, quả nhiên hai kẻ kia mặt mày căng thẳng, vội vàng định chen lời.
Tôi thừa cơ bồi thêm một câu cuối:
“Đến lúc đó, có khi trai sẽ còn thương con hơn, không mắng con nữa đấy.”
“Không có!”
“Em bịa đặt!”
Hai tiếng phản bác vang lên cùng lúc.
Tôi nghiêng đầu, nhếch môi:
“Thật à?
Vậy chứ cái người đã cùng chị An Tâm trốn học cả buổi chiều,
không phải trai sao?”
6.
Gieo xong hạt giống nghi ngờ, tôi bị dì Châu khuyên nhủ về phòng nghỉ ngơi.
An Quảng Châu và An Tâm bị An Thành Nghiệp kìm nén cơn giận gọi vào thư phòng.
Chẳng bao lâu sau, từ sau hai cánh cửa truyền đến tiếng pha lê rơi vỡ thanh thúy.
Tiếp đó là tiếng An Thành Nghiệp giận dữ chất vấn:
“Con mới bao nhiêu tuổi mà dám tới mấy chỗ đó hả?”
Sau đó là một tràng chửi mắng xối xả.
Xen lẫn tiếng An Quảng Châu khóc lóc và An Tâm nhỏ giọng van nài.
Tôi đẩy cửa ra định hóng hớt ăn dưa,
thì bắt gặp dì Châu đang bưng dĩa trái cây đứng ngoài hành lang.
Vẻ mặt hả hê trên gương mặt bà lập tức thu lại,
bà nhẹ giọng gọi:
“Con à, ba với trai con ồn ào quá, con đừng sợ.”
Dì Châu ra hiệu bằng mắt, tôi lập tức nhận lấy đĩa trái cây, giả ngoan.
“Biết con không thích An Quảng Châu,
đừng quá tay, hiểu chưa?”
Trước khi đi xuống lầu, dì Châu còn ghé tai tôi dặn dò.
Tôi bóng bà khuất dần nơi cầu thang,
vừa lột vỏ chuối vừa nghĩ:
Dì Châu vẫn thông minh như xưa,
chỉ tiếc cái tính yếu đuối nhu nhược đó, cuối cùng sẽ chết bà thôi.
Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không để một đứa con riêng lớn hơn cả con mình lộng hành dưới mí mắt.
Không biết là ai đã An Thành Nghiệp mất kiểm soát.
Tiếng ông ta gào lên đòi “dùng gia pháp” vang dội khắp biệt thự.
Thấy quản gia lưỡng lự đứng cầm roi ngoài cửa,
tôi vứt vỏ chuối, bước tới:
“Chú à, để cháu giúp ba mang vào.”
Không đợi quản gia đồng ý, tôi trực tiếp cầm lấy cây roi, đẩy cửa bước vào.
Trong thư phòng, gạt tàn vỡ tan, giấy tờ vương vãi đầy đất,
còn có ông bố nổi trận lôi đình và cặp em đáng thương kia.
Cảnh tượng này trước đây chưa từng thấy, vui đáo để.
“Con tới gì?” An Thành Nghiệp bực bội hỏi.
“Thấy quản gia ngập ngừng, con thay mặt đưa vào thôi.”
Tôi đưa roi cho ông ta, còn nhấn mạnh:
“Anh trai con sắp bị dùng gia pháp phải không?”
“An Duệ, mày là cái thứ gì? Đồ con hoang!”
Bốp một tiếng.
Cây roi giáng thẳng lên da thịt, âm thanh vang giòn.
An Quảng Châu rên lên, ôm tay lăn lộn dưới đất.
An Thành Nghiệp vừa thở dốc vừa quát:
“Những điều tao dạy mày, đều cho chó gặm hết rồi à?”
“Đây là em ruột của mày, mở miệng ra là đồ con hoang!”
“Nhỏ tuổi mà đã lấy tiền đi cờ bạc, hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày!”
Cây roi liên tiếp giáng xuống.
Tiếng roi quất vào người vang rần rần, đủ khiến một thiếu gia quen nuông chiều chịu không nổi.
An Quảng Châu lăn lộn trên đất, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Từ đầu còn cố cứng họng, sau chỉ còn biết khóc lóc xin tha.
An Tâm bên cạnh khóc như mưa, ôm chân An Thành Nghiệp cầu xin dừng tay.
Tôi đối diện với ánh mắt cầu cứu của ta,
không nhịn mà nở nụ ngày càng lớn,
thậm chí còn lặng lẽ nhếch môi, gửi một câu “Đáng đời.”
Đợi đến khi An Thành Nghiệp đánh đến mệt,
ông ta thả roi, ngồi phịch xuống ghế nghỉ thở.
Xoay đầu, ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo:
“An Duệ, về phòng đi, mai còn đi học.”
Đúng là lão cáo già, tỉnh táo lại lập tức biết mình bị dắt mũi.
Dưới đất, hai kẻ đáng thương kia run rẩy đỡ nhau ngồi dậy.
Thật tiếc, không kịp quay clip!
Nhưng không sao, cơ hội còn dài.
Tôi tiện tay nhặt cây roi, trả lại cho quản gia ngoài cửa.
Về tới phòng, tôi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số không lưu tên.
“Này, tuần này đừng cho An Quảng Châu vào sòng. Để sang tuần.”
Bên kia nhận lệnh.
Sau khi bị đánh, An Quảng Châu ngoan ngoãn vài ngày.
Vết thương lành, hắn lại ngựa quen đường cũ, mò tới cổng sòng bạc.
Tôi đứng trong căn phòng đối diện sòng bạc, điện thoại chưa cúp.
Thấy hắn ta khúm núm van xin bảo vệ cho vào, tôi mỉm vào điện thoại:
“Đêm nay hành .”
Đêm đó, biệt thự nhà họ An sáng đèn suốt.
Tôi ung dung nằm trên sofa chợp mắt.
Còn An Tâm ngồi bên cứ bồn chồn bất an.
“Tiểu Duệ, em biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô ta lại nhỏ giọng hỏi.
Theo lẽ thường nữ chính Mary Sue đều tự mang “hương thơm thể chất”.
An Tâm tất nhiên cũng .
Mỗi lần ta lại gần, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi giơ tay ngăn ta tới gần:
“Có chuyện thì , đừng sát lại đây.”
An Tâm bặm môi, ấm ức ngồi yên, lại hỏi.
Tôi nhếch môi:
“Nhà ai mất tiền mà không sốt ruột chứ, còn là cả đống tiền ấy.”
Quả nhiên, chưa lâu sau, An Quảng Châu bị người ta áp giải về nhà.
Bộ dạng hắn thảm vô cùng –
quần áo rách tả tơi, người ướt như chuột lột vì trời mưa.
Bình thường, quản gia đã chuẩn bị sẵn trà nóng khăn khô,
nay hắn ta chỉ đáng quỳ dưới đất.
An Thành Nghiệp và dì Châu ngồi trên ghế cao,
từ trên cao xuống hắn.
“Trả lại thứ mày lấy, tao sẽ coi như chưa từng có chuyện gì.”
An Thành Nghiệp lạnh lùng ra lệnh.
“Không… không còn nữa…” An Quảng Châu cúi đầu rụt cổ.
“Một đêm mất sạch tám triệu?”
An Thành Nghiệp đập ghế vang trời.
Dì Châu vội ngăn cản ông ta bùng nổ.
Bà dịu dàng hỏi:
“Tiền đó mày dùng vào đâu? Tám triệu đâu phải con số nhỏ.”
An Quảng Châu cắn răng không .
An Thành Nghiệp nổi điên, đá thẳng vào người hắn:
“Lại đi cờ bạc? Tao nuôi mày để mày nhà hả?”
An Tâm không biết lúc nào đã lủi tới trước mặt An Quảng Châu,
che chở cho hắn, nức nở xin tha:
“Ba ơi, chắc chắn ấy có nỗi khổ, đừng đánh nữa.”
An Quảng Châu co rúm người, nức nở:
“Con… con bị họ uy hiếp! Nếu không trả tiền, họ sẽ chặt ngón tay con!”
“Con sợ lắm, mới phải ! Ba, con biết sai rồi!”
An Thành Nghiệp giận run người,
chỉ tay vào hai đứa không mắng ra nổi thành lời.
Cuối cùng đành trút giận lên An Tâm:
“Đấy, mày xem cái loại trai mày đi!”
“Nhà đang ký hợp đồng dự án, tám triệu bị nướng sạch.
Mày cũng cút luôn cho tao!”
An Quảng Châu vẫn mặt dày không chịu đi.
Tôi ăn hết quả quýt, thản nhiên đề nghị:
“Anh à, hay đi suy nghĩ lại đi, đỡ khiến ba tức chết.”
An Quảng Châu trừng mắt oán độc tôi.
Tôi mỉm thách thức.
Không ngờ An Tâm còn biết điều hơn hắn,
thì thầm vào tai hắn mấy câu,
An Quảng Châu mới uể oải lê thân đi mất, mỗi bước lại quay đầu ai oán.
Chờ hắn đi khuất, dì Châu mới nhắc:
“Giờ quan trọng nhất là tìm cách lấp lỗ tám triệu.”
Tôi thay đổi tư thế ngồi,
An Thành Nghiệp sốt ruột đến độ vò đầu bứt tóc, trong lòng lại thầm khen dì Châu.
Bà rõ ràng thừa sức bỏ ra tám triệu, vẫn đứng ngoài xem trò hay.
Tôi giả vờ lơ đãng đề nghị:
“Chị à, chị thân với lớp trưởng lắm đúng không?”
“Nhà lớp trưởng giàu số một số hai A thị đấy, tám triệu chắc là chuyện nhỏ.”
An Thành Nghiệp nghe , lập tức mắt sáng rỡ.
“Tiểu Tâm, lớp trưởng nhà con giàu lắm à?”
“Ừm…”
“Quá tốt rồi, bình thường ba vẫn dạy các con phải giao lưu nhiều.
Tiểu Tâm, lần này mà mượn , con chính là đại công thần của nhà mình!”
“Đi hỏi cậu ta mượn tiền đi, nhé?”
Dù miệng “hỏi ý”, giọng điệu chẳng cho phép từ chối.
An Tâm do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tôi ngả người dựa vào sofa, cảnh tượng “cha hiền con hiếu” trước mắt,
khóe môi càng cong lên.
Cuối cùng, tất cả quân cờ đã vào đúng vị trí.
Đ_ọc full tại page G(óc N*hỏ, c.ủa Tuệ L,âm~
7.
Trên đường tan học, gặp lại An Quảng Châu bị đuổi khỏi nhà, tôi chẳng hề bất ngờ.
Còn phải tự mình đuổi tài xế đi chỗ khác,
để cho hắn ta có cơ hội ra tay.
“Chính vì mày, đồ con hoang, hôm đó ăn bậy bạ, tao mới thành kẻ vô gia cư!”
Trên người An Quảng Châu, sau mấy ngày lang thang ngoài đường, đã bốc lên một thứ mùi không thể tả nổi.
Tôi cau mày, lùi lại phía sau để tránh xa.
Không ngờ hành đó khiến hắn ta hiểu lầm.
Hắn móc ra một con dao, lắc lư trước mặt tôi.
“Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!”
“Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra mới biết,
hóa ra con hoang như mày, trong thẻ cũng có khá nhiều tiền đấy.”
“Chuyển hết vào tài khoản tao đi, tao chỉ cho mày một bạt tai thôi, thế nào?”
Nhớ tới kiếp trước hắn từng lái xe đâm tôi để lấy tiền bảo hiểm,
bây giờ chỉ đánh một bạt tai đã coi là nhân từ rồi.
Nhìn bộ dạng hề hước của hắn, tôi bật thành tiếng.
Bạn thấy sao?