Nữ Phụ Thức Tỉnh – Chương 2

4.

Sự điên cuồng trong mắt hắn khiến tôi không kìm mà hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng.

Khi tôi xong, liền thấy ánh mắt Đường Duật tôi trở nên càng trầm ngâm cũng càng lạnh lẽo.

Tôi có đoán sai không?

Tôi không sợ chết tiếp tục hỏi:
"Anh đã không thích tôi, có thể thả tôi đi không?"

Đường Duật sắc mặt càng ngày càng khó coi, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao chằm chằm tôi.

Đột nhiên trước mắt tôi tối sầm, hắn che mắt tôi, siết chặt lấy tôi, bên tai vang lên thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn:
"Trừ phi tôi chế.t!"

Ở trong mắt tôi Đường Duật luôn luôn bá đạo giờ phút này lại nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch giống như mất đi sức sống, qua thật yếu ớt dễ bắt nạt.

Tôi ghé vào mép giường, chằm chằm Đường Duật, đột nhiên nghĩ tới một câu: Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn.

Ý nghĩ này cuối cùng vẫn bị tôi bác bỏ, mặc dù là ở trong sách, tôi không thể chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương.

Quyển sách này so với quyển tôi xem qua hình như có chút sai lệch, tôi quyết định tự mình giải khai nghi hoặc này.

Tuy rằng Đường Duật hôn mê, có bảo tiêu ngăn cản, tôi không có cách nào rời khỏi biệt thự, chỉ có thể gọi điện thoại bảo Tống Lăng tới nhà.

Tôi thẳng thắn hỏi Tống Lăng:
"Có phải thích Đường Duật hay không?"

Tống Lăng im lặng chằm chằm tôi, hỏi ngược lại tôi:
"Bây giờ cậu còn thích Đường Duật không?"

Tôi rất nhạy bén bắt vấn đề trong lời này của ấy.

Bây giờ?

Còn?

“Tôi của trước kia từng thích Đường Duật sao?"

Tôi rất nghi hoặc, tuy rằng trong quyển sách này, tôi đúng là Đường Duật mà không có , trí nhớ của tôi lại không có bất kỳ hình ảnh cùng cảm nào thích Đường Duật trước kia.

5.

Tống Lăng tôi, trong ánh mắt có cảm tôi không hiểu,

"Tôi thật không ngờ cậu lại thật sự có thể quên hết, không còn thích Đường Duật nữa."

Tôi rất nghi hoặc:
"Cô thật sự không thích Đường Duật?"

Tống Lăng trầm mặc tôi, hồi lâu mới lắc đầu.

Tôi không cách nào hiểu , ấy là nữ chính, vì sao lại không thích nam chính?

“Nếu không thích Đường Duật, vì sao phải giúp tôi rời khỏi Đường Duật? "Tôi hỏi.

Tống Lăng :
"Tôi không phải đang giúp ta, tôi là đang giúp cậu."

Tôi cảm thấy Tống Lăng đang gạt tôi.

Tôi và ấy lúc trước là mối quan hệ tìn địch, từ sau khi hôn lễ tôi mới thức tỉnh thân phận pháo hôi, tôi cũng không có cùng Tống Lăng tiếp qua, ấy dựa vào cái gì sẽ giúp tôi rời khỏi Đường Duật?

Trong sách tôi thích Đường Duật như , nếu như không phải thức tỉnh tôi khẳng định sẽ không rời khỏi Đường Duật!

"Cô nếu tôi thích Đường Duật, tại sao lại muốn trợ giúp tôi rời khỏi Đường Duật?"

Tống Lăng há miệng muốn giải thích, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập hỗn độn.

Đường Duật từ trên lầu đi xuống, tôi bình yên ngồi ở phòng khách, hắn tựa như thở phào nhẹ nhõm, chỉ là khi thấy Tống Lăng trong phòng khách, sắc mặt trong nháy mắt lại trầm xuống.

“Đi ra ngoài! "

Giọng Đường Duật khàn khàn, lại lạnh như băng lộ ra sát khí.

Tống Lăng hít sâu một hơi, đứng lên hết tôi lại Đường Duật, cuối cùng cũng nhịn không mắng một câu:

"Hai đứa điên!"

6.

Tôi có chút mất hứng, nữ chính muốn mắng Đường Duật thì mắng hắn, sao lại mắng cả tôi?

Tống Lăng rời đi, tôi chẳng những không cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, ngược lại cho tôi càng thêm hoang mang.

Đường Duật đi tới bên cạnh tôi ngồi xuống, cầm lấy tay của tôi, cực kỳ có tính chiếm hữu nắm thật chặt, thấy tôi đau đến nhíu mày, hắn mới buông lỏng một chút, cũng không có ý buông tay của tôi ra.

Tôi cho rằng Đường Duật sẽ chất vấn nội dung chuyện phiếm vừa rồi của tôi, hắn cái gì cũng không hỏi.

Đường Duật đối với tôi trông coi càng nghiêm, ngoại trừ hắn tự mình đưa tôi đi ra ngoài, hoặc là ra ngoài cùng một đám bảo tiêu theo sau, tôi không cách nào một mình rời khỏi biệt thự.

Thẳng đến khi mẹ tôi gọi điện thoại bảo tôi về nhà, Đường Duật mới đồng ý để bảo tiêu mang theo tôi cùng trở về.

Vừa về đến nhà, tôi liền thấy một khuôn mặt xa lạ ngồi trong phòng khách.

Người đàn ông rất đẹp trai, khi về phía tôi trên mặt lộ ra nụ dịu dàng, ta với tôi:
"A Ngôn, đã lâu không gặp."

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, khó hiểu người này:
"Anh là?"

Người đàn ông có chút kinh ngạc, sau đó như bị tôi tổn thương:

"Tôi là Mặc Trì ngồi cùng bàn với cậu, thật không ngờ mới một năm không gặp, mà cậu lại không nhận ra tôi."

Trí nhớ của tôi lại không có bất kỳ ký ức gì về Mặc Trì, điều này cho tôi ý thức có gì đó không thích hợp.

Ngay cả trong sách cũng không tìm ra.

Mẹ tôi hình như rất thích Mặc Trì, vui vẻ bảo tôi tiếp đãi Mặc Trì cho tốt.

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Mặc Trì, ánh mắt ta tôi chằm chằm mang theo cảm tôi không thể hiểu, khiến tôi không thích lắm.

"Anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?" tôi ngắt lời.

Mặc Trì : "Vừa về nước, nghe cậu đã kết hôn, đến thăm cậu."

Anh ta lấy ra một hộp quà đóng gói tinh xảo đưa cho tôi:
"Quà cưới chuẩn bị cho cậu."

Tôi vươn tay nhận lấy đặt ở một bên:
"Cảm ơn."

Tầm mắt Mặc Trì lại rơi trên người tôi, ta : "Nghe hôm hôn lễ, cậu trốn hôn?"

Giữa tôi và ta sẽ không phải là rất thân thiết chứ?

Nhưng tại sao trong trí nhớ của tôi lại không có người này.

Thấy tôi không lời nào, Mặc Trì cũng không thèm để ý, mà tiếp tục :

"Cậu không thích Đường Duật?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...