Nữ Phụ Sống Lại [...] – Chương 8

Vừa mở miệng đã là hình tượng nạn nhân.

 

Dũng cảm chất vấn kẻ mà ta cho là ác nhân, An Hân vận dụng thuần thục.

 

Tôi liếc mẹ nuôi đang lo lắng và An Hân với vẻ mặt nghĩa hiệp, khẽ nhạt.

 

"Chị muốn ở bao lâu thì ở, không ai đến thúc giục chị đâu."

 

Sau khi lên xe, tôi đổi sang sim điện thoại của nữ chính, xóa hết tin nhắn rác.

 

Tìm thông tin liên lạc của nam chính, bắt chước giọng điệu của nữ chính, than phiền về những chuyện gần đây.

 

Gửi tin nhắn đi xong, bất kể phản hồi thế nào, trực tiếp tắt máy.

 

Không phải muốn chơi trò đương bệnh hoạn ép buộc sao? Để xem ta bệnh hoạn đến mức nào.

 

Không lâu sau, tin tức An Quảng Châu bị xe đâm truyền đến.

 

Thật là phong thủy xoay vần.

 

Kiếp trước, vì tiền bảo hiểm mà ta khiến tôi thành người què.

 

Bây giờ nam chính vì mà khiến An Quảng Châu thành người què, đáng đời.

 

Lại một cái gạt tàn thuốc bị hy sinh.

 

An Thành Nghiệp gần đây uống thuốc ngày càng thường xuyên.

 

Công ty gặp vấn đề về tài chính, đứa con nuôi duy nhất đặt hy vọng vào lại đang trong giai đoạn nổi loạn không về nhà.

 

Giờ lại thêm đứa con trai duy nhất bị tai nạn mà không tìm ra thủ phạm.

 

Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết An Quảng Châu lại đắc tội với người không nên đắc tội, may mắn là giờ chỉ nằm viện và què một chân.

 

Tuy muốn đuổi An Quảng Châu đi.

 

Nhưng hiện tại là con trai duy nhất, An Thành Nghiệp vẫn vội vàng đến bệnh viện.

 

Tôi mở điện thoại đã tắt mấy ngày.

 

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác từ nam chính hiện ra, tôi kiên nhẫn trả lời tin nhắn của ta.

 

Hẹn ta tối nay gặp ở nơi nữ chính gặp nam chính lần đầu, có bất ngờ cho ta.

 

Giống như trong tất cả những tiểu thuyết Mary Sue.

 

Nữ chính bông hoa trắng nhỏ và nam chính bệnh kiều gặp nhau lần đầu là ấy cứu một chàng trai chỉ còn nửa hơi thở trong con hẻm tối.

 

Từ đó chàng trai trở thành con chó của nữ chính bông hoa trắng, chỉ đâu đánh đó.

 

Gần đây bà Trâu thường xuyên đi sớm về khuya.

 

Biết bà đang tôi cũng không can thiệp.

 

Có thể cùng một người đầu óc không có bao nhiêu thứ mà vẫn .

 

Chỉ biết rằng một khi bà Trâu nghiêm túc, bà sẽ là một thanh kiếm sắc bén.

 

An Thành Nghiệp cũng ở lại bệnh viện hay đâu đó, tối không về nhà.

 

Đúng như dự đoán của tôi, tôi mặc quần áo tiện cho việc di chuyển, đi đến "cuộc hẹn" với nam chính.

 

Cũng không biết suy nghĩ của nam chính là thế nào.

 

Địa điểm hẹn hò hoang đường như ta cũng vội vàng chạy tới, quả nhiên là ma lực của tiểu thuyết mô tip cũ.

 

Đến nơi, nam chính đã đứng sẵn ở đó chờ.

 

Tôi đi đường vòng, tiến vào từ phía sau ta.

 

Phải là nam chính cũng có chút cảnh giác.

 

Dù tôi đã rón rén lại gần, ta vẫn có chút phát hiện.

 

Nhưng tôi nhanh hơn ta.

 

Sau những thất bại ở mấy kiếp trước, tôi đã hình thành ý thức học võ phòng thân.

 

Khi ta còn chưa kịp rõ tôi, tôi đã tung một cước, khiến ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

 

Nhanh chóng trùm chiếc mũ đen tôi đã chuẩn bị sẵn lên đầu ta.

 

Cầm gậy lên đánh ta bất tỉnh.

 

"Tôi cho bệnh kiều cưỡng chế , tôi cho có tiền muốn gì nấy, tôi cho thích hành hạ vật nhỏ."

 

Bên trong mỗi cú đá đều chứa đầy hận ý của tôi.

 

Chỉ vì là nam chính mà có thể tùy ý nhởn nhơ bên bờ vực của tội ác, đúng là nực .

 

Trước đây, bởi vì tôi tước đoạt quyền thừa kế của nữ chính.

 

Nên đã bị ta giam cầm và tra tấn trong căn hầm tối tăm không một tia sáng.

 

Trước khi tôi chết, ta còn mang nữ chính đến khoe khoang thảm trạng của tôi như thể đang chờ ban thưởng.

 

An Hân sợ hãi trước hình hài da bọc xương của tôi.

 

Nhưng trong mắt ta lại ánh lên một tia sáng khó hiểu: "Em là, Tiểu Duyệt?"

 

Tôi dồn hết sức lực, phun một ngụm máu về phía ta.

 

Giây tiếp theo, nam chính đã kết liễu mạng sống của tôi.

 

Âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chết là tiếng An Hân đang than phiền cái váy của ta bị tôi bẩn.

 

Cứ nghĩ đến những lần bị tra tấn đó.

 

Lực đạp dưới chân tôi lại càng mạnh thêm.

 

Đến khi trên người ta không còn chỗ nào lành lặn.

 

Tôi lấy phần mềm mua với giá cao ở chợ đen ra, xóa sạch toàn bộ dữ liệu trong điện thoại của ta.

 

Cả dữ liệu đám mây cũng bị xóa sạch.

 

Sau đó, tôi lật ta lại như lật một con chó chết.

 

Giẫm mạnh lên phần thân dưới của ta.

 

Ngay khoảnh khắc ta đau đớn tỉnh lại, tôi lại đánh ta bất tỉnh.

 

Thế nào? Nam chính của bị tôi phế rồi đấy.

 

Tôi ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời giơ ngón tay giữa, cái thứ định mệnh chó má, cái gì cốt truyện đã định sẵn, bà đây không thèm theo nữa.

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Di Ái

 

Beta: Minh Nhi

 

Check: Ngọc Kỳ

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...