Nữ Phụ Sống Lại [...] – Chương 6

Thật đáng tiếc, không quay video lại .

 

Nhưng ngày tháng còn dài, sẽ có cơ hội thôi.

 

Nhặt cây gậy rơi dưới đất, thuận tay đưa lại cho quản gia vẫn đang đứng ngoài cửa.

 

Trở về phòng, tôi lấy điện thoại ra, bấm số chưa lưu tên, gọi đi.

 

"Tuần này An Quảng Châu sẽ không đến, đợi tuần sau."

 

Sau khi bị dạy dỗ, An Quảng Châu an phận vài ngày, đến khi vết thương lành thì lại xuất hiện ở cửa sòng bạc.

 

Tôi đứng bên cửa sổ phòng đối diện cổng sòng bạc.

 

Cuộc gọi bên tai vẫn chưa cúp.

 

Nhìn thấy An Quảng Châu van nài bảo vệ cho vào.

 

Tôi vào điện thoại: "Hôm nay đi."

 

Đêm khuya, nhà họ An đèn đuốc sáng choang

 

Tôi ngồi trên ghế sofa nhắm mắt ngủ bù, An Hân cũng ngồi trên ghế không yên.

 

"Tiểu Duyệt, em có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

 

Trong tiểu thuyết ngôn , nữ chính thường có mùi thơm tự nhiên, An Hân tất nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Vừa lại gần, mùi thơm nồng nàn đã xộc vào mũi.

 

Tôi giơ tay ra hiệu cho ta dừng lại cách tôi nửa cánh tay.

 

"Nói chuyện thì , đừng lại gần thế."

 

An Hân cắn môi, ủ rũ ngồi xuống, lại hỏi lần nữa.

 

"Nhà ai mất tiền mà không lo chứ, còn là một khoản tiền lớn nữa." Tôi trả lời.

 

Khi An Quảng Châu bị áp giải về, trông ta thật thảm .

 

Quần áo rách một lỗ to, thêm nữa bên ngoài trời đang mưa.

 

Cả người ướt như chuột lột.

 

Bình thường, quản gia đã sớm chuẩn bị trà nóng và khăn lau, hôm nay với tư cách là kẻ có tội, ta chỉ đáng quỳ xuống.

 

An Thành Nghiệp và bà Trâu ngồi ở vị trí chủ tọa, xuống người dưới đất.

 

"Trả lại những thứ mày lấy đi, rồi coi như xong chuyện." An Thành Nghiệp .

 

"Không... không còn nữa." An Quảng Châu co rúm đầu.

 

"Không còn? Tám trăm triệu mày tiêu hết trong một đêm à?"

 

An Thành Nghiệp đập ghế kêu rầm rầm.

 

Bà Trâu an ủi An Thành Nghiệp đang sắp nổi điên.

 

Bà cúi người hỏi: "Con đã dùng vào đâu? Tám trăm triệu không phải số tiền nhỏ, chỗ nào khiến con phải liều lĩnh ?"

 

An Quảng Châu không gì, ngay lập tức An Thành Nghiệp đứng dậy, đá ngã ta.

 

"Mày lại đi đánh bạc à? Lại đi nữa? Tao quá nuông chiều mày rồi? Tám trăm triệu mất là mất, đồ nghiệt súc."

 

"Ba ơi, ấy có lẽ có khổ tâm, đừng như . Vết thương của ấy mới lành mà."

 

Không biết nữ chính đã dịch chuyển tức thời từ ghế sofa đến đó từ lúc nào, che chắn trước mặt An Quảng Châu.

 

An Quảng Châu bị đá loạng choạng, sau đó lại cố nhịn đau đứng dậy, ôm chân An Thành Nghiệp, khóc lóc.

 

"Con không còn cách nào! Nếu không trả tiền, họ sẽ cắt ngón tay của con."

 

"Con quá sợ hãi nên mới , ba ơi, lần này con thật sự biết lỗi rồi."

 

An Thành Nghiệp thở hổn hển.

 

Chỉ vào An Quảng Châu nửa ngày không nên lời, cuối cùng trút hết cơn giận lên An Hân đang che chắn trước mặt An Quảng Châu.

 

"Đây chính là khổ tâm của mày đấy."

 

"Rõ ràng biết nhà đang thúc đẩy dự án hợp tác, tám trăm triệu mất là mất, cút ra ngoài cho tao."

 

An Quảng Châu vẫn bám riết không chịu đi.

 

Tôi ăn xong cả quả cam, mở miệng.

 

"Anh vẫn nên ra ngoài suy nghĩ đi, dù sao ba thấy là nổi giận."

 

"Hay là muốn chọc tức ba đến chết mới hả dạ?"

 

"Mày." Đối diện với ánh mắt căm hận của ta, tôi nhe răng mỉa mai.

 

Có lẽ lời tôi thô lỗ có lý.

 

Nữ chính bình tĩnh hơn An Quảng Châu đã tỉnh ngộ.

 

Cô ta ghé tai ta gì đó, mới khuyên ta đi.

 

Vừa đi vừa ngoái đầu lại như một đứa con hiếu thảo mới rời khỏi.

 

"Thôi, việc cấp bách nhất bây giờ là sao bù đắp cái lỗ hổng nó đã tạo ra." 

Bà Trâu lên tiếng để An Thành Nghiệp bình tĩnh lại.

 

Tôi đổi tư thế ngồi trên ghế sofa.

 

Nhìn bộ dạng lo lắng của An Thành Nghiệp, trong lòng lại một lần nữa thán phục thái độ của bà Trâu.

 

Rõ ràng trong tài khoản của mình chỉ cần rút ra là có ngay tám trăm triệu, mà bây giờ lại ngồi đây lạnh lùng .

 

"Chị không phải có quan hệ rất tốt với lớp trưởng sao?"

 

"Gia thế nhà lớp trưởng là số một số hai ở thành phố A, chị chỉ cần mở miệng, tám trăm triệu không phải có ngay sao?"

 

Sau khi An Thành Nghiệp thảo luận một mình không kết quả, tôi mở miệng đề xuất.

 

An Hân vừa mới trấn tĩnh lại hoảng hốt ngẩng đầu: "Không, không phải, chị và ấy chỉ là tốt thôi..."

 

"Đúng , là tốt, tốt thì phải sẵn sàng giúp đỡ nhau chứ."

 

"Em tin rằng, chỉ cần chị mở miệng, ' tốt' của chị chắc chắn có thể giúp nhà chúng ta vượt qua khó khăn này."

 

"Lúc đó chị sẽ là công thần lớn nhất của nhà chúng ta đấy?"

 

Tôi khuyến khích một cách hời hợt.

 

Như nắm cọng rơm cứu mạng, An Thành Nghiệp chằm chằm vào An Hân, giọng điệu nồng nhiệt.

 

"Tiểu Hân, ba nghe lớp trưởng lớp con có gia thế giàu nhất thành phố A phải không?"

 

"Vâng..."

 

"Tốt quá, bình thường ba vẫn khuyến khích các con kết nhiều, Tiểu Hân con rất tốt."

 

"Lần này nếu thành công, con sẽ là công thần lớn của nhà chúng ta, con muốn gì ba cũng sẽ thỏa mãn."

 

"Con đi hỏi ' tốt' của con mượn tiền thử xem sao?"

 

Tuy là hỏi ý kiến, giọng điệu không phép chối từ đã gần như tràn ra ngoài.

 

Nữ chính vốn như cây tơ hồng bám vào người khác tất nhiên cũng không có nhiều phản kháng, miễn cưỡng đồng ý.

 

Nhìn cảnh tượng cha từ con hiếu trước mắt.

 

Nụ của tôi càng lúc càng lớn, cuối cùng tất cả mọi thứ đã vào vị trí rồi.

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Di Ái

 

Beta: Minh Nhi

 

Check: Ngọc Kỳ

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...