"Rất đặc biệt hơi đáng sợ."
An Thành Nghiệp phản ứng đầu tiên, ánh mắt sắc bén An Hân.
"Duyệt Duyệt mới về, là chị , hành của con rất khiến người ta thất vọng, An Hân."
Đóa hoa trắng nhỏ trông có vẻ sắp khóc.
Cúi đầu: "Không, không phải, không phải con ."
Thấy An Thành Nghiệp còn định thêm, An Quảng Châu bên cạnh bịt chỗ mũi bị đánh trúng.
Nói giọng nghèn nghẹn: "Con đấy, không liên quan đến An Hân."
"Ai biết ta có phải con ruột nhà họ An không, vợ chồng kia đã chuyện đó một lần, thì có thể lần thứ hai."
"Mày." An Thành Nghiệp tức giận.
Tôi lạnh lùng bộ dạng An Quảng Châu cố gắng biện minh, tôi lùi lại, chui vào lòng bà Trâu.
"Mẹ ơi, con có thật sự là con của bố mẹ không?"
Nghe câu này, Trâu Văn lập tức lên tiếng ngắt lời cuộc đối đầu của cha con họ.
"An Thành Nghiệp, con trai thì tự quản đi. Duyệt Duyệt là con tôi, đừng có đằng chân lân đằng đầu."
Nói xong, bà kéo tôi vào nhà.
Đi ngang qua An Hân đang đứng yên tại chỗ.
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nở nụ độc ác.
Sau khi thấy biểu cảm kinh hoàng của ta, tâm trạng tôi trở nên rất tốt.
Bà đây đã nhịn các người hơn chục kiếp, ai còn nhịn nữa thì là đồ ngu.
Bất quá là xóa tài khoản lại thôi, ai sợ ai?
3.
An Quảng Châu đã bị cảnh tỉnh một phen, nên trong bữa ăn đặc biệt im lặng.
Khi An Thành Nghiệp tự về vấn đề học tập của tôi sau này, An Hân đã lấy lại tinh thần.
Cô ta tiếp lời: "Tiểu Duyệt sẽ đến trường Thất Trung phải không? Em có muốn học cùng lớp với chị không?"
"Đúng đó, chị con học lớp A trường Thất Trung, lại là chủ tịch hội học sinh, con mới đến để chị ấy giới thiệu cho vài người ."
Lời giới thiệu của An Thành Nghiệp khiến An Hân càng thêm tươi tắn, những lời khiêm tốn.
Trong cuộc đối đáp của hai người, họ đã quyết định chuyển học bạ của tôi.
Tôi cũng lười quan tâm, hơn chục lần quay lại, đề thi đại học đó tôi đã đến phát ngán.
Trong khoảng nghỉ của cuộc trò chuyện giữa hai người.
Dao nĩa trên tay tôi cạ qua đĩa, phát ra âm thanh chói tai, thu hút sự ý của mọi người.
Tôi đặt dao nĩa xuống: "Xin lỗi, con hơi không quen dùng cái này."
An Thành Nghiệp nhíu mày, bảo người đổi đũa cho tôi.
"Duyệt Duyệt, thời gian này con vẫn nên ở nhà học lễ nghi nhé? Con biết đấy, học sinh ở trường Thất Trung đều là con nhà giàu có, quyền quý..."
Nửa sau ông ta không ai hiểu thì hiểu.
Tôi gắp một miếng thịt bò, cho vào miệng nhai chậm rãi.
"Vâng, dù sao con mới về, có vài thứ cần phải học."
Bà Trâu bên cạnh vuốt đầu tôi, tỏ vẻ áy náy.
"Đã về rồi, không biết khi nào chị có thể đi gặp cha mẹ ruột của chị?"
"Em có thể dẫn chị đi gặp họ, họ là người tốt đấy."
Chỉ là hơi mê cờ bạc một chút, trọng nam khinh nữ một chút, lười biếng một chút.
Suýt bán tôi cho ông già mà thôi.
Nhưng không có vấn đề gì quá lớn, một con dao chặt thịt đặt trước mắt họ là có thể giải quyết vấn đề.
Là nữ chính Mary Sue chắc phải giỏi hơn tôi.
An Hân tái mặt, dao nĩa trên tay rơi xuống, phát ra tiếng kêu chói tai.
"Duyệt Duyệt." An Thành Nghiệp tôi một cái cảnh cáo.
"Tuy An Hân bị đổi lúc đó con bé còn là đứa trẻ, cũng là nạn nhân vô tội."
"Tình cảm 18 năm không phải cắt đứt là cắt đứt , con nhà họ An chúng ta nuôi dưỡng, sao có thể để những kẻ tiểu nhân kia hưởng lợi?"
"Sau này đừng những chuyện đó nữa."
Tôi nhún vai, tỏ vẻ hiểu rồi, An Hân đối diện lại cúi đầu, bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt từng giọt trông thật đẹp.
Quả nhiên, "sứ giả bảo vệ hoa" An Quảng Châu đập bàn.
"An Duyệt, tôi khuyên đừng đằng chân lân đằng đầu, An Hân mới là đại tiểu thư nhà họ An."
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt hung dữ của ta, tôi ép mình rơi nước mắt.
"Bố mẹ, xin lỗi, con sai rồi, bố mẹ khó xử."
Trong lúc tôi bà Trâu ôm vào lòng an ủi, An Quảng Châu lập tức bị trừ hai tháng tiền sinh hoạt.
An Quảng Châu đùng đùng bỏ đi, đóng sầm cửa chính cái rầm.
Còn An Hân bị chuỗi biến cố này dọa đến nỗi nước mắt cũng ngừng chảy, khi phản ứng lại bèn vội vàng xin tha cho An Quảng Châu.
Chẳng phải chỉ là khóc trong ba giây sao, ai mà không biết chứ?
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Phoebe
Check: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?