Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Hôm sau là cuối tuần, Nghiêm Vi ở nhà suốt hai ngày, hai ngày này ngày nào Ninh Kỳ Kỳ cũng đến, chơi cùng hoặc đưa cho thuốc mỡ, vì nghe lần đầu tiên sẽ đau, tuy rằng Nghiêm Vi đã có sẵn thuốc mỡ rồi, là hôm đó lấy từ khách sạn về...
Ngày thứ ba, dấu hôn trên người Nghiêm Vi đã tan đi rất nhiều, chỉ còn ở phần ngực và đùi trong là tương đối sẫm, vừa lúc là thứ hai, Nghiêm Vi đến trường học.
Trường của Nghiêm Vi và trường của Ninh Kỳ Kỳ cách nhau một con phố, sau khi Nghiêm Vi và Ninh Kỳ Kỳ hẹn nhau ăn cơm trưa, Nghiêm Vi liền đến trường trước, là một bà dì 28 tuổi, trở về vườn trường quả thực như nằm mơ , khoảnh khắc kia khi bước vào trường, Nghiêm Vi cảm thấy ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Theo ký ức, Nghiêm Vi liên hệ với lớp trưởng, lấy thời khóa biểu, xin vào nhóm, tính nết của nguyên chủ lớn lối, không tham gia mấy nhóm như thế này, đi học cũng bữa đực bữa cái.
Tiết đầu tiên của thứ hai có lớp, thời gian còn chưa tới 8 giờ, Nghiêm Vi định về ký túc xá lấy sách trước.
Tuy nguyên chủ không thường ở ký túc xá, vẫn đăng ký một giường.
Đến ký túc xá, Nghiêm Vi lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vặn đụng phải nữ sinh đang đứng ở bên trong, nữ sinh có diện mạo thanh tú, đôi mắt linh , một làn gió trong trẻo thổi đến, Nghiêm Vi nhíu chặt mày, đã gì đâu mà sao mùi hoa sen trắng (Bạch Liên) lại ập vào mặt rồi.
"Bạn học Nghiêm Vi, sao cậu lại đến ký túc xá?" Hai ngón trỏ của nữ sinh móc vào nhau, cụp mi rũ mắt, dáng vẻ như thể Nghiêm Vi bắt nạt ta .
"Như thế nào, tại sao tôi lại không thể đến ký túc xá? Lại tiếp, đây là phòng ký túc của tôi mà?" Nghiêm Vi bước vào, lập tức đi đến giường ngủ của , phía trên chất đầy đồ vật, rõ ràng là giường ngủ của đã bị người khác chiếm mất.
"Bạn học Nghiêm Vi, bởi vì, bởi vì cậu không đến ký túc xá, tạm thời lại không có giường dư, cho nên mình tạm thời ở đây." Đuôi mắt của nữ sinh đỏ lên, như thể Nghiêm Vi chỉ cần nặng lời thêm một câu thôi là ta sẽ khóc.
"Sách của tôi đâu?" Nghiêm Vi ôm tay, nữ sinh lúc này đã bước đến, chỉ chỉ đống rác rến phủ kín bụi ở dưới gầm giường, Nghiêm Vi nhếch môi, cực kỳ tức giận.
"Nghiêm Vi, lại bắt nạt Nhược Liên, không phải chỉ là tùy tùng của từng giúp Nhược Liên một lần thôi ư, thế mà cứ như chó điên cắn cậu ấy không bỏ."
Nữ chính "Ôn Nhược Liên" này thật đúng là một đóa bạch liên hoa (hoa sen trắng) thuần khiết không tì vết.
"Mắt chó nào của cậu thấy tôi bắt nạt ta?"
"Hai con mắt của tôi đều thấy." Tô Hà vừa dứt lời, mới nhận ra mình thế là đang tự nhận mắt chó, tức muốn hộc máu trừng mắt Nghiêm Vi: "Nghiêm Vi, năng lỗ mãng."
Tiếng ồn ào quấy rầy đến những phòng ký túc bên cạnh, nơi cửa phòng không biết đã có người vây xem từ lúc nào, Tô Hà đắc ý về phía Nghiêm Vi, Ôn Nhược Liên kéo kéo Tô Hà: "Tô Hà, học Nghiêm Vi không bắt nạt mình."
"Nhược Liên, bây giờ mà cậu còn đỡ cho ta, đã quên ta cố đổ nước lên đầu cậu sao, ta chính là ỷ vào thân phận mà tự cho mình là nhất." Tô Hà hung tợn trừng mắt liếc Nghiêm Vi một cái, Nghiêm Vi đám người đang đứng ở cửa phòng, nhẹ nhàng nhếch môi.
"Từ khi nào mà ngay cả phòng ký túc của tôi mà tôi cũng không vào rồi." Nghiêm Vi từ trên cao xuống Ôn Nhược Liên, Nghiêm Vi cao gần 1m7, Ôn Nhược Liên lại chưa đến 1m6, cứ như , Nghiêm Vi hoàn toàn áp đảo Ôn Nhược Liên.
"Ôn Nhược Liên, từ lúc vào cửa tôi chưa hề gì đến cậu."
Ôn Nhược Liên lắc đầu theo bản năng, Tô Hà định xông lên chuyện, bị Ôn Nhược Liên kéo lại.
"Nếu đã không có, mắc gì lại trắng trợn chỉ trích tôi?"
"Bạn học Nghiêm Vi, mình thay mặt Tô Hà xin lỗi cậu, cậu ấy không phải cố ý đâu, chỉ là tính cậu ấy như thế, nghĩ sao ."
Nghiêm Vi khẽ một tiếng, hay cho một đóa bạch liên hoa thuần khiết, đây còn không phải phủi sạch trách nhiệm sao.
_____
kể ra chương ngắn quá tôi đăng lên mà còn thấy ngại với các luôn á:") thôi để tôi coi lát nữa có đăng thêm chương nào nữa hong
chương sau Vi Vi không cần đụng một ngón tay là đã hạ nguyên nữ chủ rồi, chương sau nữa thì Diệm thúc xuất hiện =)))
Bạn thấy sao?