Nữ Phụ Một Lòng [...] – Chương 3

06.

Thời điểm so tài trù nghệ, bình thường là không ai dám lời nào, thế đến lượt thí sinh mới là ta, cách mỗi món ăn đều phải để cẩu hoàng đế cầm tay chỉ việc.

Nhưng không ngờ tài nấu nướng của hắn cũng không tốt lắm.

Trong đầu ta bắt đầu điên cuồng cố nhớ lại những bài post nấu ăn trên mạng trước đây ta từng lướt qua.

Thế lại chỉ nhớ cảnh xuân đêm trước.

Cái gì mà tiếng rên của nàng bị nuốt trọn.

Rồi cái gì mà cả hai bị đụng vào đầu giường, đau điếng.

Nhưng không nghĩ tới mọi thứ ta nghĩ, cẩu Hoàng đế dường như đọc tâm , hắn vừa vừa đỏ mặt.

Lúc chờ đồ hầm ở lửa nhỏ, ta nhịn không . “Bộp” một tiếng, vỗ mông của hắn.

Sau đó ý thức trở lại, ta vội xin lỗi, “Không, không phải, Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý.”

Nội tâm: [Ta đánh ngươi đó, thế nào, muốn gi.ết ta à?]

[Đừng , cảm giác này còn rất Q đàn*]

_(*) Q đàn (Q弹) là một từ trong tiếng Phúc Kiến miền Nam, (食堡). Ký tự này có nghĩa là “nảy”, “dai” và đồng âm với Q trong tiếng Anh nên người Đài Loan dùng “Q” để mô tả một cái gì đó có lực đàn hồi và dai. (Cre: từ một nào đó trên hinative app)

=> chị nhà khen có bờ mông đầy đặn đó mà :)))))))))))_

Ta bắt đầu nhớ lại đêm đó, cẩu hoàng đế như bị uống nhầm thuốc.

Vừa bắt đầu đã điên cuồng tấn công.

Lúc đầu ta trầm mê nam sắc, khẩu thị tâm phi.

Ngoài miệng , “Không cần, không cần, thần thiếp chịu không nổi đâu.”

Nội tâm: [Ta thích a, quả thật sảng khoái. Tiếp tục đi.]

Về sau ta dần dần trở nên miệng lưỡi như một, Cẩu hoàng đế là thật dũng mãnh a.

Cứu mạng, sảng khoái quá mức!

Đợi đến khi xong chuyện, Cẩu hoàng đế nằm ở trên người ta, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt ta.

Ta bởi vì sảng khoái đến tâm sung sướng, một bên lễ phép tính hôn lại, một bên không tự giác ở trong lòng hát một khúc nhạc.

[Hán tử cưỡi ngựa ngươi uy vũ hùng tráng, ngựa phi nước đại như cơn gió ào ào......]

[Yoyo, là ai đang hát, giọng hát sưởi ấm nỗi đơn...]

Một giây sau, Cẩu hoàng đế mang theo giọng khàn khàn sau đó mở miệng.

“Đừng hát nữa!”

Hả? Có chuyện gì ?

Hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của ta?

07.

Làm như không có việc gì, ba giây sau, cẩu hoàng đế bên ngoài điện, con vẹt quá ồn ào, bảo Tô công công mang đi.

Con vẹt kia tên là Tiểu Kỳ, hai ngày trước Thái hậu thưởng, là giải sầu cho ta.

Thỉnh thoảng ta có chơi với nó.

Lúc Tiểu Kỳ bị đưa đi, trong miệng còn gào thét gì đó, ta cũng nhanh chóng hỏi chuyện nó: “Ngươi biết sao? Ngươi biết sao? Ngươi một câu nghe một chút.”

Cẩu hoàng đế chằm chằm ta, gằn từng chữ, “Miệng toàn tiếng chim hót, líu ríu thật là nhức đầu.”

A, chắc là không phải đang ta, mà là con vẹt đúng không?

Nhưng mà Tiểu Kỳ vừa mới kêu sao?

Quên đi, chả sao cả.

Ta mệt mỏi xoa xoa thắt lưng đau nhức.

Hệ thống đa nghi, đề nghị ta thăm dò một chút cẩu hoàng đế có phải hay không có thể nghe tiếng lòng của ta.

Ta liền thử một chút.

[Nghe thấy thì kệ nghe thấy, ta cứ hát thì sao, tiễn ta về trời chắc?]

Ta cuộn chăn lăn vào trong giường, cẩu hoàng đế phía sau giả vờ kéo chăn hai cái.

Ta gắt gao đè chặt góc chăn.

Trong lòng mặc niệm, [Hắn thật phiền, nếu còn cướp chăn của ta, đêm ta đứng lên thắ.t cổ.]

Cẩu hoàng đế thu tay về, bất lực thở dài một tiếng, phân phó cung nữ lại đi lấy một cái chăn khác tới.

08.

Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, đã là giữa trưa. Mở mắt liền thấy Liên Chi vẻ mặt một lời khó hết ta.

“Nô tỳ có câu không biết có nên hay không.”

“Không nên .”

“Nô tỳ có câu không biết có nên hay không.”

“Không nên.”

“Nô tỳ có câu không biết có nên hay không.”

Ta: “????”

“Liên Chi, ngươi bị nghẹn rồi à?”

Liên Chi giật giật khóe miệng không tiếp lời, ngược lại đem lời nàng không nên ra.

Thì ra sáng sớm lúc Cẩu hoàng đế lên triều, theo lý ta hẳn phải đứng lên hầu hạ hắn mặc quần áo. Nhưng hôm nay ta lại núp trong chăn, che kín đầu bụng đau quá, sống chết không chịu rời giường.

Cuối cùng Cẩu hoàng đế u oán ta ngủ yên trong chăn, oán khí đầy người lên triều sớm.

Nghe cả triều văn võ sợ tới mức không dám thở mạnh.

Quả nhiên, không ai thích đi .

Ta chép chép miệng, “Liên Chi à, bữa sáng hôm nay ăn gì? Ta muốn ăn sủi cảo tôm hấp, bánh bao gạch cua, bánh thịt thăn.”

Không đợi ta xong, Liên Chi tức giận ngắt lời ta.

“Nô tỳ là muốn hậu cung đến nay vẫn luôn không có ai, ngài chỉ ân cần một chút, Hoàng Thượng nhớ thương ngài là rồi, nhiều lần như , đợi mang thai long thai, ngài ở hậu cung, địa vị sẽ không ai uy hiếp !”

Ta kinh ngạc Liên Chi.

Liên Chi cả người run lên muốn quỳ xuống, ta lại mở miệng , “Liên Chi, ngươi gần đây có phải ăn nhiều bánh cuốn không?”

Nếu không sao có thể ăn trôi chảy như ? Rất có tiền đồ nha.

Nhưng thật ngại quá, nương nương nhà ngươi chỉ muốn phách thôi.

Hoặc là , hoặc là ch.ết.

Vì thế ta mắt điếc tai ngơ, “Có thể chuẩn bị bữa sáng cho ta chưa?”

Liên Chi: “....”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...