Nữ Phụ Không Chịu [...] – Chương 7

7

Tôi vội chạy về, chỉ thấy Hứa Dĩ An người ướt sũng nằm sõng soài trên nền nhà, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Bác sĩ đang khẩn trương hồi sức, vừa hô hấp nhân tạo, vừa ép ngực.

Mẹ tôi ngồi bệt dưới đất, khóc lóc vật vã. Vừa thấy tôi bước vào, bà như phát điên:

“Hứa Đỗ Nam, có phải là mày không? Có phải mày hận chị mày nên cố chọc tức nó không?!”

Tôi ánh mắt đầy căm hận của mẹ, trong lòng thấy chua xót khôn cùng.

“Đủ rồi! Ban ngày ban mặt linh tinh cái gì thế!”

Bố tôi sĩ diện, sao chịu chuyện nhà bị người ngoài biết.

May mà phát hiện kịp thời, cuối cùng Hứa Dĩ An cũng cứu sống, chỉ là một phen hú vía.

Mẹ tôi đau lòng ôm chặt lấy ta, cẩn thận từng chút, hết vuốt ve lại dỗ dành như sợ chỉ cần lỡ lời sẽ khiến ta phát điên lần nữa.

Sau bữa cơm tối, tôi cầm số tiền học sinh phụ đạo vừa thanh toán đến tìm bố mẹ.

Từ ngày nhà máy dệt chuyển sang trả lương bằng vải vóc thay tiền mặt, kinh tế trong nhà ngày càng túng thiếu. Bố thường xuyên một mình ngồi ngoài sân hút thuốc, vẻ mặt đầy ưu tư.

Tôi vừa đến trước cửa thì nghe tiếng chuyện bên trong.

“Ông Hứa, ông cái gì cơ?”

“Đưa giấy báo trúng tuyển của Đỗ Nam cho Dĩ An á? Như thế thì Đỗ Nam phải sao?”

Tay tôi sững lại giữa không trung, chưa kịp gõ cửa.

Tôi ghé mắt qua khe cửa.

Bố tôi rít một hơi thuốc dài, nghiến răng:

“Đây là cái nợ mà cả nhà mình mắc với An An. Nếu bố nó không cứu tôi năm đó, thì Đỗ Nam gì có ngày hôm nay sung sướng như thế?”

“Đỗ Nam thi 688 điểm, đậu Thanh Hoa gần như chắc chắn! Hồi trước nó không nghe lời tôi, kiên quyết đăng ký vào Phục Đán gần nhà, tôi còn tưởng nó không thân thiết với chúng ta.”

“Giờ nghĩ lại, đúng là ông trời giúp mình. Ở cái vùng quê này có ai đi Bắc Kinh đâu, An An cầm giấy tờ và căn cước của Đỗ Nam, vào học ở Thanh Hoa, cũng khó bị phát hiện lắm.”

Mẹ tôi rưng rưng nước mắt cuối cùng không gì.

Tôi cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim mình – đau đớn đến nghẹt thở.

【Aaaaa! Cảnh cao trào đến rồi! Bộ truyện cẩu huyết này cuối cùng cũng vào đúng gu tôi!】

【Nhưng mà… chẳng phải nữ phụ quá bất công sao? Từ nhỏ đã không thương, giờ ngay cả đại học do chính mình cố gắng thi đỗ cũng bị tước mất.】

【Ơ hay, nữ phụ chỉ là vai phụ thôi mà. Được giúp “em bảo bối” là phúc phận của ta! Với lại, không vào Thanh Hoa thì nữ chính sao gặp nam chính, sao đương ngọt ngào ?】

Sau màn kịch này, Hứa Dĩ An lập tức thay đổi hoàn toàn, không còn ủ rũ nữa mà vui vẻ chuẩn bị hành lý cho chuyến “đi học xa”.

Tôi giả vờ như không biết gì, mỗi ngày vẫn đều đặn đi dạy kèm như cũ.

Đầu tháng 9, ba người họ lấy cớ “về quê thăm họ hàng”, để tôi lại trông nhà.

Tôi chỉ biết đứng họ vui vẻ xách hành lý bước lên tàu.

“Đỗ Nam!”

Cô Dương kéo theo vali, thở hổn hển chạy đến.

Cô đưa tôi một chiếc ba lô mới tinh:

“Giấy báo trúng tuyển và các giấy tờ đều ở trong này, có một ngăn nhỏ để thêm ít tiền. Nhà nghèo đường xa, con đừng để bản thân chịu thiệt.”

Tôi sờ thử chiếc ba lô trên vai – kiểu dáng mới nhất hiện giờ.

Hứa Dĩ An cũng có một cái giống , là bố mẹ lên tận trung tâm thương mại lớn nhất thành phố mua cho, tốn không ít tiền.

Cô Dương vừa lải nhải dặn dò, vừa nhét cho tôi một túi đầy đồ ăn:

“Trong này có bánh quy, mì gói, trái cây, còn luộc sẵn mấy quả trứng. Trên đường nhớ ăn đấy nhé.”

Tôi chớp chớp đôi mắt đã hoe đỏ, không kiềm mà ôm chầm lấy .

Tối hôm đó, tôi đã lặng lẽ đợi ở cổng trường, là người đầu tiên nhận giấy báo trúng tuyển và lập tức mang cùng toàn bộ giấy tờ đi gửi cho Dương.

Lên xe, bóng dáng Dương càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn khuất hẳn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...