Nữ Phụ Hắc Hóa [...] – Chương 1

Sau mười năm theo đuổi Yển Xuyên, cuối cùng vào đúng ngày Lễ Tình Nhân, tôi cũng đợi ấy đồng ý lời cầu hôn của mình.

Ngay khi tôi hào hứng ôm chầm lấy ấy.

Trước mắt bỗng xuất hiện một chuỗi bình luận trôi nổi:

【Chậc chậc, nữ phụ đúng là ngốc quá, nam chính chỉ giả vờ đồng ý cầu hôn để chọc tức nữ chính thôi!】

【Ngay bây giờ, nữ chính Giang Uyển Tình sẽ đến đám, nam chính chắc chắn sẽ đuổi theo, còn nữ phụ thì vì bị bỏ rơi mà hắc hóa~】

【Ha ha, hắc hóa thì có ích gì, cuối cùng cũng chỉ trở thành bàn đạp cho của nam nữ chính rồi bị quăng xuống biển thôi, đi ngắm bầu trời dưới đáy biển đi!】

1

Tôi cứng đờ người.

Gì cơ? Tôi—một người sợ nước nhất—sẽ bị ném xuống đáy biển để ngắm sao?

Phi phi phi, trọng điểm là… tôi là nữ phụ ác độc, còn Yển Xuyên và Giang Uyển Tình mới là nam nữ chính?

Tôi lập tức đẩy mạnh Yển Xuyên ra, nheo mắt quan sát từ trên xuống dưới chàng cao 1m80, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo này.

Khuôn mặt đẹp trai của ta khẽ nhướn mày vì tác đột ngột của tôi, có vẻ hơi khó hiểu.

Những người tôi mời đến cổ vũ vẫn còn đang hò hét, chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Bao năm qua, Yển Xuyên thậm chí còn không cho tôi đến gần ta trong phạm vi một mét.

Hôm nay ta đồng ý lời cầu hôn của tôi, cũng chỉ cho phép tôi ôm nhẹ một cái.

【Nữ phụ còn không ôm đi, mười giây nữa nữ chính xuất hiện thì ngay cả cơ hội ôm cũng chẳng có đâu!】

【Tội ghê, bao lâu rồi mới uống chút canh trong truyện thuần khiết, dù gì thì nam chính của truyện thuần khiết cũng chỉ có thể trao nụ hôn đầu và cái nắm tay đầu tiên cho nữ chính thôi! Được ôm đã là mức tối đa rồi!】

Mười giây nữa? Giang Uyển Tình, người lẽ ra đang trên chuyến bay ra nước ngoài, sẽ xuất hiện?

Ánh mắt của Yển Xuyên vô thức liếc về phía cửa chính.

À, tôi nhớ ra rồi, trước khi đồng ý lời cầu hôn của tôi, hình như ta còn cau có nhắn tin cho ai đó.

Thì ra là nhắn cho Giang Uyển Tình, hy vọng ta biết tin đồng ý cầu hôn tôi mà không lên máy bay chứ gì.

Từ khóe mắt, tôi liếc thấy một bóng dáng quen thuộc mặc váy trắng xuất hiện ở cửa chính.

【A a a! Cuối cùng nam chính cũng xác nhận nữ chính cũng mình, nên mới không chịu để ấy đính hôn với người khác! Tình của họ bắt đầu từ khoảnh khắc này!】

“Uyển…”

Ánh mắt của Yển Xuyên dần sáng rực lên.

【Mọi người, ai hiểu cảm giác này không! Mau đếm ngược với tôi nào! 3, 2, 1!】

Thế , ngay khi bình luận đang đếm ngược, tôi túm lấy cà vạt của Yển Xuyên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà hôn ta.

Đôi mắt của Yển Xuyên trợn to kinh hãi, hình bóng nữ chính váy trắng trong mắt ta lập tức bị thay thế bởi đôi mắt tôi đang cong lên đầy tinh quái.

“Cô…!”

Anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, định đẩy tôi ra.

Tôi lập tức vận dụng hết sức lực của người từng tập tán thủ, mạnh mẽ giữ chặt cái đầu đang cố né tránh của ta.

Nhân lúc ta mở miệng, tôi linh hoạt đưa lưỡi vào sâu bên trong, còn cố ý liếm nhẹ lên vòm họng của ta giữa ánh mắt kinh hoàng đầy phẫn nộ kia.

Cả người ta cứng đờ.

Truyện thuần khiết? Không cho hôn? Không cho nắm tay?

Nữ phụ phải nhường đường cho của nam nữ chính?

Vậy thì tôi cứ cố cướp đi nụ hôn đầu của ta ngay trước mặt Giang Uyển Tình xem sao.

Trong khi Yển Xuyên kinh ngạc đến choáng váng, ánh mắt tôi lại hiện lên vẻ gian tà sâu không thấy đáy.

2

Giữa tiếng hít khí lạnh liên tục của đám đông xung quanh.

Tôi và Yển Xuyên cứ thế hôn sâu suốt ba mươi giây.

Cho đến khi chiếc vali trong tay Giang Uyển Tình rơi xuống đất, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn.

Lúc đó, Yển Xuyên mới bừng tỉnh khỏi cơn sốc, mạnh mẽ cắn tôi một cái.

Tôi đau đớn buông môi ra, ta lập tức đẩy tôi ra, dùng sức lau miệng rồi cuống quýt về phía cửa chính, nơi nữ chính đang đứng.

“Uyển Uyển, nghe giải thích…”

Yển Xuyên vừa định chạy đến, tôi liền một lần nữa vận dụng sức lực của tán thủ, túm lấy tay ta.

Mạnh mẽ bẻ ngón tay trái của ta ra, siết chặt mười ngón đan xen, rồi trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của ta, tôi đeo chiếc nhẫn cầu hôn đã chuẩn bị sẵn vào ngón áp út của ta, siết chặt lại.

“Anh Xuyên, ‘nụ hôn đầu’ của ngọt thật đấy, cảm ơn vì bữa tiệc nhỏ nha. Còn bàn tay này cũng nắm rất vừa, đeo nhẫn vào rồi thì chính là người của em rồi đó. Em tin là sẽ cắt đứt sạch sẽ với mấy mập mờ bên ngoài nha~”

Nói xong, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên ngón tay ta, rồi lại liếm nhẹ một cái.

Tiếng hít khí lạnh xung quanh lần nữa vang lên.

Từ khóe mắt, tôi thấy nữ chính cuối cùng cũng không chịu nổi mà quay đầu chạy khỏi hiện trường.

“Em!”

Yển Xuyên tức giận đến phát điên, hất mạnh tay tôi ra, lao đi đuổi theo.

Tôi ngước mắt lên, dòng bình luận đang liên tục cập nhật.

【A a a a a! Nữ phụ ấy dám lắm! Dám cướp đi nụ hôn đầu của nam chính ngay trước mặt nữ chính bảo bối!】

【Cứu mạng! Nam chính không còn thuần khiết nữa rồi! Bây giờ đến màn truy thê hỏa táng trường đây!】

【Nhưng không ai thấy nữ phụ vừa rồi ngầu lắm sao?】

【Đúng thế! Nam chính cao lãnh lạnh lùng × nữ phụ ác độc rực lửa! Ai thấy chemistry này không? Tôi thì thấy rồi đấy!】

【Không đâu! Tôi vẫn thích nữ chính kiểu bạch liên hoa ngây thơ thuần khiết hơn! Nữ phụ cứ thế mạnh tay thay đổi cốt truyện, không sợ bị phản phệ sao?】

3

Phản phệ?

Sau khi tiễn hết đám hóng drama ra về, tôi một mình ngồi trên ghế sofa, trầm tư suy nghĩ.

Thực ra, nụ hôn mạnh bạo vừa rồi dành cho Yển Xuyên thậm chí không xuất phát từ .

Chỉ đơn giản là vì tức giận khi thấy những dòng bình luận kia mà phản kích lại.

Lạ thật, suốt mười năm qua, trong đầu tôi lúc nào cũng vang lên tiếng : phải Yển Xuyên, phải hy sinh tất cả vì ấy, phải tìm mọi cách loại bỏ mọi chướng ngại vật cản đường ấy đến với tôi.

Nhưng khi tôi cưỡng hôn ấy xong, dường như có một sợi dây trong đầu tôi bị đứt phựt.

Tôi sờ lên trán mình.

Hỏng rồi, não mê trai hình như bị cắt bỏ luôn rồi.

4

Mười năm quen biết Yển Xuyên, tôi luôn giống như một con chó trung thành bảo vệ thức ăn, là một tín đồ cuồng nhiệt nhất của ấy.

Từ lần đầu tiên gặp trong bữa tiệc gia đình, tôi đã tự nhủ rằng chính là định mệnh của mình.

Thực ra ban đầu, cảm giữa chúng tôi là hai chiều.

Anh ấy từng chạy khắp Bắc Kinh trong một ngày tuyết rơi chỉ để mua hạt dẻ rang đường mà tôi thích nhất.

Còn tôi cũng vì muốn học cùng trường cấp ba với ấy mà cắm đầu thức trắng đêm ôn thi.

Chúng tôi lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã.

Chúng tôi từng lén trốn vào tủ quần áo khúc khích sau khi vô vỡ lọ kem dưỡng da của mẹ.

Chúng tôi từng xem phim rồi đỏ mặt che mắt nhau khi đến cảnh hôn, giả vờ như chưa thấy gì.

Chúng tôi từng bối rối quay mặt đi khi vô uống nhầm ly trà sữa của đối phương.

Nhưng đến ngày công bố kết quả thi vào cấp ba, tôi hào hứng chạy đi tìm Yển Xuyên để báo tin rằng chúng tôi đã đậu cùng một trường.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tôi thấy ấy ôm chặt một khác.

Anh ngước lên tôi, trong mắt toàn là xa lạ.

Tôi muốn lao tới chất vấn, phát hiện ra mình không thể phát ra âm thanh nào, đôi chân cũng không thể nhấc lên nổi.

Tôi chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nắm tay một mặc váy trắng, lướt ngang qua mình.

Như thể tôi chưa từng tồn tại trong thế giới của họ.

Rồi sau đó, tôi ngất đi.

Tôi phát sốt rất nặng, liên tục lơ lửng giữa ranh giới sống chết.

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng lo lắng của cha mẹ, cùng rất nhiều âm thanh kỳ lạ khác, như những lời thì thầm của quỷ dữ bên tai.

【Câu chuyện thanh mai trúc mã cảm nhẹ nhàng quá nhàm chán rồi, nam nữ chính thích nhau từ nhỏ chẳng có gì đáng xem cả.】

【Đúng đúng! Tôi muốn xem drama cẩu huyết, tác giả hiểu không? Kiểu truy thê hỏa táng trường ấy!】

【Hay là để nữ chính chết đi, đổi thành một nghèo ngoan hiền ở bên nam chính đi? Nhân vật nam chính này quá ấm áp rồi, giờ hot kiểu nam chính cao lãnh lạnh lùng, chỉ dịu dàng với nữ chính bạch liên hoa thôi.】

【Haha, cũng không cần cho nữ chính chết vội thế, cứ để ta biến thành nữ phụ độc ác, chuyên cản đường nam nữ chính đi. Như mới thú vị!】

【Chuẩn rồi! Ủng hộ đổi nữ chính! Biến thanh mai trúc mã thành nữ phụ ác độc rồi cho ta chết thảm!】

【……】

Sau khi sốt cao suốt một tuần, tôi tỉnh dậy, những giọng trong giấc mơ kia dần biến thành những lời thì thầm mơ hồ trong đầu.

Và khi tôi mở mắt ra.

Thái độ của Yển Xuyên đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Anh tôi bằng ánh mắt xa cách, như thể tôi chỉ là một người bình thường.

Còn trong trí nhớ của tất cả mọi người.

Tôi, từ lần đầu tiên gặp Yển Xuyên, đã luôn dai dẳng bám theo ta.

Anh ta chỉ là vì lịch sự mà nhiều lần nhẫn nhịn tôi.

Tôi là đứa trẻ hư hỏng, cố vỡ mỹ phẩm của mẹ Yển Xuyên chỉ để thu hút sự ý của ấy.

Tôi từng mặt dày chen ngang khi ấy đi xem phim cùng bè, cố gắng cưỡng hôn ấy, rồi bị ấy đẩy ra đầy chán ghét.

Tôi từng cố ý tráo đổi cốc trà sữa của ấy, rồi bị phát hiện và ném thẳng vào thùng rác.

Mọi người đều .

Lâu dần, từ cảm giác sai sai ban đầu, tôi cũng chậm rãi chấp nhận những ký ức này.

Tôi và Yển Xuyên không hề có cảm với nhau.

Tất cả… chỉ là sự đơn phương của riêng tôi, là sự quấn quýt vô vọng của riêng tôi.

Việc duy nhất tôi cần , chính là ngăn cản bất kỳ nào xuất hiện bên cạnh Yển Xuyên.

Bao gồm cả Giang Uyển Tình.

Vậy sau khi ngăn cản xong thì sao?

Tôi cũng không biết nữa.

5

“Còn chưa kịp tận hưởng~ bầu trời tuyết trắng rực rỡ~”

Không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ quên trên sofa.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên mới giật mình tỉnh dậy.

Tôi ngẩn người chằm chằm vào cái tên “Yển Xuyên” trên màn hình.

Cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ thật dài, trở về những năm tháng cấp hai, cấp ba.

Trong đầu tôi, hai ký ức đang va chạm lẫn nhau.

Một là Yển Xuyên dịu dàng, đã từng hứa hẹn với tôi về một tương lai bên nhau mãi mãi.

Một là Yển Xuyên luôn xa cách, thậm chí chán ghét tôi, trong mắt chỉ có Giang Uyển Tình.

Rốt cuộc đâu mới là thật?

Tôi nhớ lại những lời thì thầm bên tai trong cơn sốt cao của giấc mơ đó, dường như là…

Nghĩ đến đây, tôi ngước lên dòng bình luận trước mắt.

【Nữ phụ chuyện lớn thế mà giờ lại sợ không dám nghe điện thoại à!】

【Haha, tôi mà là ta cũng không dám bắt máy đâu! Nam chính vừa tốn công dỗ dành tiểu bạch liên nữ chính, đương nhiên phải gọi đến tính sổ rồi!】

【Chậc chậc, nữ phụ này đúng là chọc giận fandom couple nam nữ chính đến tận cùng, chắc chắn sắp bị hành lên bờ xuống ruộng.】

【Có ai spoil tiếp không? Sau này sẽ có chuyện gì xảy ra?】

【Cái này hay nha, để tôi kể cho nghe… (bị che mất)】

“Đôi khi đôi khi, tôi vẫn tin mọi thứ đều có hồi kết~”

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Không dám nghe à?

Đó chắc chắn không phải là phong cách của tôi – Lục Tiểu Uyển.

Tôi ấn nút nhận cuộc gọi, thậm chí còn bật loa ngoài để đảm bảo tất cả bình luận viên đều có thể nghe rõ.

“Tiểu Uyển, em đang ở đâu?”

Giọng lạnh lùng của Yển Xuyên vang lên từ đầu dây bên kia.

Tôi vừa định trả lời thì bất chợt liếc thấy dòng bình luận:

【Nữ chính bảo bối đang dựa vào lòng nam chính rồi kìa!】

Tôi đổi giọng ngay lập tức, cố ý kéo dài âm điệu, nũng:

“Anh Xuyên, em còn có thể ở đâu chứ? Tất nhiên là ở căn nhà mới mà ba mẹ chuẩn bị cho chúng ta rồi~ Anh quên rồi à? Đêm hôm đó, ngay trên giường chính, còn đối với em… Aiya, thật là xấu hổ quá đi~”

“Cái gì?!”

Từ đầu dây bên kia, tiếng hét chói tai của Giang Uyển Tình vang lên.

Ngay sau đó là một tiếng “chát” giòn giã, giống như tiếng tát.

Rồi là hàng loạt tiếng hỗn loạn:

Ghế bị hất đổ.

Yển Xuyên hoảng loạn hô lên: “Uyển Uyển, em nghe giải thích!”

Bên này, tôi ung dung tận hưởng “drama phát sóng trực tiếp”.

Một lúc lâu sau, có vẻ ta không đuổi kịp Giang Uyển Tình, đành quay lại nhặt điện thoại lên.

Trong cơn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ta rít từng chữ:

“Lục! Tiểu! Uyển! Em cứ chờ đó cho !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...