Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 6

“A Diễn khi đó còn nhỏ, tận mắt chứng kiến cha chết tức tưởi, nên trong lòng thù hận Trần Diệp đến tận xương tủy.”

Ta khẽ siết chặt tay, giọng khàn khàn:

“Vậy còn Nhị hoàng tử thì sao?”

Ánh mắt lão phu nhân tràn đầy đau xót, giọng lạnh lùng:

“A Diễn cảm thấy… đây là nghiệt duyên do Hoàng hậu ra, hà cớ gì chỉ có Phó gia chúng ta phải gánh chịu? Cho nên nó kéo Nhị hoàng tử cùng xuống nước.”

Mọi chuyện giờ đây đã sáng tỏ.

Ta siết chặt tay áo, giọng lạnh băng:

“Cho nên, cho dù Trần Diệp không tật nguyền, thì các người cũng sẽ không để hắn ngồi lên ngai vị đó.”

13

Ta cố gắng tiêu hóa đống tin tức phức tạp này, nào ngờ Lâm Tuyết Vi lại mò tới tận cửa.

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, trừng mắt ta đầy căm phẫn:

“Ngươi sao lại nhẫn tâm như ? Diệp ca ca đối xử với ngươi chưa đủ tốt sao? Dù huynh ấy cưới ta vì sính lễ nhà họ Lâm cũng đã đồng ý để ngươi trắc phi.

“Nếu không phải ngươi số phận tốt, sao có thể có ân sủng của Thái tử?”

Ta cảm thấy buồn , khẽ cong môi đáp:

“Liên quan gì tới ngươi?”

Lâm Tuyết Vi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điệu dịu xuống:

“Nếu không phải ngươi lén cho nhà họ Lâm biết thân thế của chúng ta, thì ta đâu bị bỏ rơi vào ngày đại hôn.

“Bây giờ Diệp ca ca , chỉ cần ngươi vào cung cầu xin trước mặt Hoàng thượng, giải trừ lệnh cấm, huynh ấy sẽ tám kiệu lớn, cưới ta chính thê.”

Ta nhướng mày, khoanh tay lạnh:

“Ta đường đường là chính thê nhà họ Phó, mặt mũi nào chạy vào cung cầu xin cho một kẻ từng khinh bạc ta? Ngươi nghĩ ta bị lừa đá vào đầu sao?”

Lâm Tuyết Vi nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào khẩn cầu:

“Nhưng chỉ có như , Diệp ca ca mới chịu cưới ta… Đây là điều ngươi nợ ta, ngươi nhất định phải trả lại cho ta.”

Ta bị nàng ta chọc giận đến bật , tâm trạng bị đè nén bấy lâu cuối cùng bùng phát.

Ta vung tay, liên tục tát thẳng vào khuôn mặt diễm lệ của nàng ta mấy cái, giọng sắc như dao:

“Lâm Tuyết Vi, à không… phải gọi là Thẩm Tuyết Vi mới đúng! Ngươi nhớ cho kỹ, cả nhà ngươi nợ ta, đặc biệt là ngươi!”

Thẩm Tuyết Vi ôm mặt, nước mắt tuôn rơi, giọng thê lương:

“Nếu không phải ngươi vạch trần thân thế vào ngày ta xuất giá…”

Ta khép hờ mắt, giọng lạnh băng:

“Ngươi có đầu óc không? Có nhân nào thì gặt quả ấy, nếu cha mẹ ngươi không tráo đổi thân phận, thì sao lại có chuyện nhầm lẫn này? Ngươi phải trách, thì trách chính cha mẹ ngươi!”

Trong lúc hai bên đang giằng co, Phó Diễn nghe tĩnh liền chạy tới.

Thẩm Tuyết Vi vừa thấy hắn, lập tức gào lên:

“Ngươi có biết không? Khi còn nhỏ, Linh Oanh từng lén lút ở bên ngoài với nam nhân cả đêm!”

Ta tức đến mức gân xanh nổi đầy trán. Cái đồ ngu ngốc này, rõ ràng năm đó ta mạo hiểm đi tìm Trần Diệp giữa đêm khuya, thế mà tới miệng nàng ta lại thành chuyện xấu xa không thể ra!

Phó Diễn chẳng thèm để nàng ta thêm nửa lời, trực tiếp tung một cước đá văng nàng ta ra xa mấy thước, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:

“Chuyện của thê tử ta, ta không cần nghe miệng lưỡi bẩn thỉu như ngươi phán xét. Đặc biệt là ngươi, một kẻ dơ bẩn, đừng bẩn tai ta.”

Thẩm Tuyết Vi bị đá văng ra, sắc mặt tái nhợt, ho ra một ngụm máu tươi, vẫn như điên dại:

“Ta chờ xem báo ứng của các ngươi! Ngươi bảo ta bẩn? Linh Oanh của ngươi từng ở cùng nam nhân khác mười năm, biết bao lần mang thai rồi bỏ, ngươi còn coi nàng ta như trân bảo! Nếu không phải Hoàng hậu tứ hôn, ai thèm lấy nàng ta?”

Trong đầu ta “ong” lên một tiếng, tất cả âm thanh đều như tan biến, chỉ còn lại những lời độc địa đó.

Ta thuận tay nhặt lấy cây chổi bên cửa, giơ lên đánh thẳng vào người nàng ta:

“Ngươi dám bậy thêm một câu nữa thử xem?”

“Ta đánh chết ngươi! Để xem ngươi còn dám mở miệng nữa không!”

Khi Phó Diễn ôm ta vào lòng, Thẩm Tuyết Vi đã bị ta đánh đến mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bù, toàn thân nhếch nhác như chó nhà có tang.

Thẩm Tự Sơn đỏ mắt, vội vàng tới đỡ Thẩm Tuyết Vi dậy, cẩn thận đặt nàng ta vào trong xe ngựa.

Lâm Mạn Hoa khóc lóc chạy tới, nhào về phía ta định liều mạng.

Ta nhẹ nhàng dịch sang một bên, bà ta không kịp dừng lại, đập thẳng đầu vào con sư tử đá trước cổng, máu tươi từ trán tuôn ra xối xả.

Thẩm Tự Sơn không lời nào, ôm cả hai mẹ con lên xe, lặng lẽ rời đi.

Đám hạ nhân lập tức thu dọn hiện trường, ta đứng chiếc xe ngựa dần khuất xa, thản nhiên lên tiếng:

“Nhà họ Thẩm… lần này chắc không còn cơ hội xoay người nữa đâu nhỉ?”

Phó Diễn mỉm , dịu dàng siết chặt tay ta, giọng mang theo ý nhẹ nhàng:

“Mới ngày thứ hai sau đại hôn, sao nàng lại quan tâm tới bọn họ? Đi nào, ta đã vẽ một bức tranh cho nàng, tới thư phòng cùng ta ngắm nhé.”

14

Ta sống những ngày tháng nhàn nhã, yên bình tại Phủ Phó gia. Nhưng phụ mẫu ta vẫn đau đáu nhớ về sản nghiệp ở Triệu Châu, khăng khăng muốn quay về.

Ta đứng trên bến thuyền, nước mắt lưng tròng, con thuyền đưa phụ mẫu và tổ mẫu ngày một xa, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ trên mặt nước.

Ta khẽ nheo mắt, trong lòng trào dâng cảm phức tạp.

Những ngày qua ta chỉ giả vờ ngoan ngoãn để phụ mẫu và tổ mẫu yên tâm. Giờ đây, đã đến lúc ta tính sổ tất cả rồi.

Trong khoảng thời gian ta an nhàn hưởng phúc, Trần Diệp từ lâu đã Hoàng thượng vì thương con mà giải trừ lệnh cấm.

Thẩm Tuyết Vi liền như hình với bóng, quấn chặt lấy hắn.

Lần này, để tránh bị ý, Trần Diệp cắn răng chấp nhận nạp nàng ta trắc phi.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Hoàng hậu vì mẫu tử, dù trong lòng đã có quyết định vẫn do dự không ra tay.

Sức khỏe Hoàng thượng ngày càng sa sút, ta và Phó Diễn không dám mạo hiểm chờ đợi.

Vì thế, trước khi Hoàng thượng tổ chức cuộc săn bắn, Phó Diễn đã bí mật ra lệnh cho người cài trong phủ Thái tử, âm thầm tráo đôi giày đặc chế của Trần Diệp.

Ngày săn bắn, Trần Diệp hớn hở khoe tài bắn cung, định dâng con cáo mình săn lên cho Hoàng thượng. Nhưng lúc bước tới trước mặt mọi người, đôi giày bỗng dưng bị trật, gót chân lộ ra tật thọt bẩm sinh.

Dưới ánh mắt chăm của bao người, Trần Diệp cà nhắc từng bước một tiến tới, sắc mặt Hoàng thượng lập tức trầm xuống.

Hoàng hậu đau lòng quỳ xuống, giọng nghẹn ngào:

“Thất lang, chân A Diệp bị thương từ nhỏ, mà vẫn không ngại gian khổ săn bắn cho phụ hoàng, lòng hiếu thảo như , xin Hoàng thượng chớ trách .”

Hoàng thượng dù cố gắng kiềm chế đôi môi mím chặt đã bán đứng cơn giận dữ của ông.

Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Hoàng thượng kiếm cớ giáng chức, phế bỏ ngôi vị Thái tử của Trần Diệp.

Mà đôi giày bị tráo kia… chính là do Thẩm Tuyết Vi tặng cho Trần Diệp để lấy lòng hắn!

Từ đó trở đi, theo tin tức do tai mắt của Phó Diễn báo lại, ngày nào Trần Diệp cũng đánh đập, hành hạ Thẩm Tuyết Vi không chút nương tay.

Thẩm Tuyết Vi khóc lóc quay về nhà mẹ đẻ cầu xin giúp đỡ, cha mẹ nàng ta vì muốn cứu con nên liều lĩnh dốc hết tài lực, thậm chí còn giúp Trần Diệp nhúng tay vào quân lương của triều đình.

Kết quả, hành này lại bị Nhị hoàng tử phát hiện và tóm gọn.

Đúng lúc ta biết mình mang thai, thì cũng là lúc nhà họ Thẩm vì tham ô quân lương mà bị Hoàng thượng hạ chỉ tịch thu gia sản, xử trảm cả nhà.

Trong đại lao, Thẩm Tự Sơn chịu không nổi cực hình, khai ra toàn bộ âm mưu của Trần Diệp.

Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh đày Trần Diệp ra Tây Giao canh giữ lăng tẩm hoàng gia, chịu cảnh sống độc cả đời.

Trước khi xuất phát, Trần Diệp cải trang tới tìm ta lần cuối.

Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn ngập đau khổ và cầu xin:

“A Oanh, nàng tin ta, người ta từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng.”

Không biết do buồn nôn hay do ghê tởm hắn, ta không nhịn nôn thốc nôn tháo ngay trước mặt hắn.

Sắc mặt Trần Diệp trắng bệch, ánh mắt tràn ngập đau đớn:

“Ta đã bán Thẩm Tuyết Vi cho kỹ viện thấp hèn nhất. Ta biết nàng và Phó Diễn không có cảm, Tây Giao xa xôi, nơi đó chỉ có ta và nàng. Ta có thuốc giả chết, nàng có thể cùng ta rời khỏi nơi này, ta hứa sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.

“Nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta, ta không bao giờ nàng tổn thương nữa.”

Ta bật , nhẹ nhàng xoa bụng:

“Đa tạ ý tốt của ngươi, xin lỗi, ta đang mang thai, hiện tại sống rất hạnh phúc, không muốn đi Tây Giao chịu khổ đâu.”

Sắc mặt Trần Diệp tái nhợt, không thể tin vào tai mình:

“A Oanh, chúng ta là thanh mai trúc mã, sao nàng có thể sinh con cho người khác? Nàng chỉ có thể là thê tử của ta!”

Cơn buồn nôn lại ập tới, ta quay người, nôn thẳng vào gương mặt tuấn tú của hắn.

Lúc Trần Diệp lảo đảo quay đi, ta chợt gọi hắn lại.

Ánh mắt hắn lóe lên tia hy vọng, giọng run rẩy:

“A Oanh, nàng đổi ý rồi sao? Nàng vẫn ta đúng không? Nàng chỉ đang bị ép buộc thôi, chỉ cần nàng bỏ đứa bé đi, chúng ta vẫn có thể mãi mãi bên nhau.”

Ta mỉm rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ:

“Trần Diệp, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ngươi khiến ta thấy buồn nôn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...