Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 3

【Không đúng! Nữ phụ dối, từ trước tới giờ muội bảo chưa từng để lộ bí mật này cho cha mẹ nuôi biết.】

【Vậy ta biết chuyện này từ đâu? Cốt truyện càng lúc càng lệch hướng, ta càng lúc càng bất an. Nam chính sau này có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, những sính lễ này có công lao không nhỏ.】

Cữu phụ trầm ngâm một lúc lâu, nghiêm giọng căn dặn ta không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Cữu mẫu kéo tay ta, cẩn thận quan sát từng đường nét trên khuôn mặt, đôi tay rồi dừng lại nơi cổ tay ta, ánh mắt ngưng lại ở vết bớt nhỏ màu đỏ nhạt. Nước mắt bà lập tức rơi xuống, giọng nghẹn ngào:

“Hôm sinh con, ta rõ ràng thấy vết bớt trên tay con ta, sau này trên người Tuyết Vi lại chẳng thấy đâu. Khi đó ta còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra là bị tráo đổi mất rồi.”

Ngoại tổ mẫu giận đến mức run rẩy, đứng bật dậy, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ:

“Mẹ con ả dâm phụ kia trèo lên giường người ta, bản thân chỉ là một thứ nữ, ta vẫn dốc lòng giúp nó tính toán chuyện hôn sự. Sau khi gả đi, nó còn nhiều lần quay về nhà mẹ đẻ đòi tiền, ta đều nhắm mắt ngơ. Vậy mà dám lớn gan tráo đổi huyết mạch của nhà họ Lâm ta!”

Cữu phụ nhắm mắt, siết chặt nắm tay, mạnh xuống bàn khiến chén trà rung lên, giọng đầy căm phẫn:

“Ta đối xử với tiểu muội và muội phu chưa đủ tốt sao? Sao bọn họ dám đổi con ta?”

Cữu mẫu kéo ta ôm vào lòng, nước mắt nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay ta, giọng đứt quãng vì nghẹn ngào:

“Con đáng thương của ta, từ nhỏ bị bà ta bạc đãi, ta đã nhiều lần khuyên bảo, bà ta lại thích Tuyết Vi hơn. Sao ta lại ngu ngốc như , sao lại không nghĩ kỹ một chút?”

Ngoại tổ mẫu dậm chân than khóc, ta cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Nhà họ Thẩm tâm tư ác độc, lòng dạ hẹp hòi, nhà họ Lâm đã chịu nhiều thiệt thòi từ bọn họ. Bảy thuyền sính lễ này, lẽ nào có thể để rơi vào tay kẻ khác?”

Cữu phụ đỏ hoe mắt, siết chặt nắm tay, mạnh xuống bàn một lần nữa, gằn từng chữ:

“Nhà họ Thẩm khinh người quá đáng!”

6

Trên đường trở về từ biệt viện, lòng ta không hề yên ổn như bề ngoài.

Trong ngực là năm mươi vạn lượng ngân phiếu, còn có vô số ruộng đất, cửa tiệm, tất cả đều nặng trĩu như thân chân thành của người nhà họ Lâm dành cho ta.

Nghĩ tới bao năm qua ta bị phụ mẫu ghẻ lạnh, lớn lên nơi thôn dã, hoang dại mà trưởng thành, không biết bao nhiêu lần bị mẫu thân trách mắng:

“Bao giờ con mới biết nghe lời như Tuyết Vi?”

Ta uất ức, ta đau khổ, càng trở nên bướng bỉnh, việc không theo phép tắc, cố chống đối.

Nhưng cảm trời sinh của một đứa trẻ đối với phụ mẫu, khiến ta dù có giận dữ đến đâu vẫn cố chấp níu giữ thứ thân méo mó đó.

Thế

Hóa ra, ta căn bản không phải con ruột của bọn họ.

Bọn họ mưu mô tính toán, cho dù ta có bao nhiêu điều tốt đẹp, có cầu xin bao nhiêu lần, cũng không thể đổi lấy một chút thương.

Ta ngồi bệt xuống bậc thềm đá xanh trong sân, nước mắt tuôn trào như suối, từng giọt từng giọt thấm đẫm vạt áo.

Ta lặng lẽ với bản thân:

“Chỉ cho phép ngươi yếu đuối lần cuối cùng này thôi.”

Bỗng nhiên, một tiếng khẩy vang lên từ phía tường viện:

“Ngươi khóc cái gì? Vì Thái tử cưới vợ mà khóc sao? Ngươi chẳng phải đã đồng ý gả cho ta rồi à?”

Ta vội vàng lau đi nước mắt, đôi mắt còn chưa kịp rõ, đã thấy thiếu niên đang vắt vẻo trên tường viện, đôi mắt mang theo ý trêu chọc.

Hắn một thân áo gấm màu đen, vẻ ngoài tùy tiện bất cần, ánh mắt lại sáng ngời chằm chằm ta.

“Ai ta khóc vì hắn?”

Thiếu niên đưa tay che môi, khẽ :

“Chẳng lẽ là vì biết mình sắp gả cho một tên công tử bột như ta nên tức đến phát khóc sao?”

Bị lời trêu của hắn chọc tức, ta cố kìm nén cơn giận, ánh mắt nhíu lại, hắn thật kỹ.

Lúc này, ta mới thấy rõ ràng hàng chữ quen thuộc đang nhảy nhót trước mắt:

【Nữ phụ ác độc thật giả tạo, nhà họ Lâm trao trả lại toàn bộ gia sản, mà còn khóc lóc.】

【Này, có khi nào… vốn dĩ tất cả những thứ ấy đều là của nàng ta? Tại sao phải nhường cho cái đồ giả mạo Lâm Tuyết Vi kia?】

【Tên Tiểu Hầu gia này, sao ta không thấu hắn? Rốt cuộc hắn là người tốt hay kẻ xấu đây?】

【Mấy người nhảy cóc xem truyện chịu khó lật lại trang sáu mươi tám đi! Phó Diễn đâu phải nhân vật qua đường vô danh!】

【Ta tới rồi đây, tổng kết nhanh: Phó Diễn và tổ mẫu dưỡng bệnh ở Triệu Châu, vừa khéo lại ở gần nơi bọn họ sống.】

Ta nheo mắt, đứng dậy, cẩn thận quan sát thiếu niên trên tường viện, càng càng cảm thấy quen mắt.

“Là ngươi!”

Ta nheo mắt, hạ giọng lạnh lùng:

“Chẳng phải ngươi đẩy Trần Diệp xuống nước sao? Ngươi đã sớm biết tung tích của hắn, để ta đoán xem, lúc Trần Diệp lạc đường trong rừng giữa đêm, cũng là do ngươi giở trò đúng không?”

Phó Diễn từ trên tường nhảy xuống, sắc mặt không còn vẻ cợt nhả, giọng cũng lạnh lùng hơn mấy phần:

“Có ai với ngươi chưa? Thông minh quá dễ bị thông minh .”

Ta nghiến răng, ánh mắt tràn ngập sát ý:

“Trần Diệp phụ ta, khiến ta trở thành trò của cả Thượng Kinh, còn mơ tưởng ép ta trắc phi. Ta vào cung tố giác trước mặt Hoàng hậu nương nương, đã bày tỏ rõ thái độ, ngươi còn thử ta gì?”

Phó Diễn rốt cuộc cũng thả lỏng thần sắc, khóe môi nhếch lên nụ nhạt:

“Ta càng thêm mong chờ hôn sự do mẫu ban cho rồi. Chỉ có Trần Diệp mới ngu xuẩn đến mức lấy hạt cát trân châu. Được rồi, phụ lòng chân thì đáng chết, hắn không oan uổng đâu.”

Nhìn bóng lưng Phó Diễn rời đi, ta siết chặt những ngân phiếu dày cộm trong lòng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

“Mặc kệ bọn họ bày ra bao nhiêu âm mưu, ta có tiền.”

“Có tiền, ta sợ gì bọn họ!”

7

Ngày đại hôn của Thái tử, Trần Diệp mặc hỉ bào đỏ thẫm, tay dắt Lâm Tuyết Vi, giọng điệu lạnh nhạt phân phó ta:

“Hôm nay là ngày đại hỉ của Tuyết Vi, ngươi thân là trắc thất, không thất lễ với chủ mẫu. Đến lúc hoàng hôn, ta sẽ sai người đưa ngươi vào phủ, ngươi đi theo bà vú vào từ cửa hông, tới sống ở tiểu viện phía tây là .”

Ta siết chặt nắm tay, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức tát thẳng vào khuôn mặt đang tươi đắc ý kia.

Móng tay ghim sâu vào da thịt, ta đau đến mức cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ cuộn trào trong lòng.

Lâm Tuyết Vi cúi người hành lễ, quỳ gối trước mặt Hầu gia và phu nhân, giọng dịu dàng đầy thẹn thùng:

“Nữ nhi bái biệt phụ mẫu.”

Cha mẹ nuôi mà ta từng kính , trong mắt tràn ngập sự tự hào và không nỡ xa rời, nước mắt lưng tròng, tiễn bước nàng ta mà lòng vui như trẩy hội.

Bên ngoài người xem náo nhiệt bàn tán xôn xao:

“Không phải Lâm tiểu thư là con nhà họ Lâm sao? Sao lại quỳ bái Hầu gia và phu nhân ?”

“E là che mắt thiên hạ thôi, chỉ có điều Hầu gia và phu nhân đối xử với nàng ta chẳng khác nào con ruột.”

“Nghe nhà họ Lâm giàu có vô cùng, lần này gả Tuyết Vi đi, sính lễ chắc chắn vô cùng xa xỉ.”

Cữu mẫu mắt đỏ hoe, đưa ra một tờ danh sách đồ cưới mỏng manh, ánh mắt lạnh nhạt về phía Lâm Tuyết Vi:

“Nữ nhi xuất giá như bát nước hắt đi, Tuyết Vi, con tự lo lấy.”

Bầu không khí náo nhiệt lập tức trầm xuống, ánh mắt của khách khứa đều mang theo ý dò xét.

Mẫu thân ta sắc mặt trở nên cứng ngắc, nụ gượng gạo, vội vàng tiến lên :

“Tẩu tẩu, Tuyết Vi xuất giá, nhà chúng ta chính là chỗ dựa cho con bé, lời này của tẩu khiến người ngoài chê .

“Hơn nữa, sính lễ này có phải đưa nhầm rồi không? Tuyết Vi sắp Thái tử phi, mà tẩu lại chỉ chuẩn bị tám rương đồ cưới? Còn mấy thứ vải vóc kiểu dáng từ mười năm trước, sao hợp với thân phận Thái tử phi của con bé?”

Lâm Tuyết Vi sắc mặt trắng bệch, lập tức kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, cướp lấy danh sách đồ cưới từ tay cữu mẫu, đôi mắt long lanh ngấn lệ:

“Không đúng! Mẫu thân, người rõ ràng đã chuẩn bị một trăm hai mươi rương sính lễ cho con mà! Khi người từ Triệu Châu tới, còn mang theo đầy bảy thuyền sính lễ cơ mà.

“Phố Đông Thăng, điền trang vạn mẫu ở ngoại ô phía tây, còn cả trang viên suối nước nóng ở thành nam, chẳng phải người đều hứa sẽ cho con sao?”

Khuôn mặt tươi đắc ý của Trần Diệp cũng dần sa sầm lại.

“Nhà họ Lâm xem thường ta sao? Cố ý bêu xấu Hoàng thất chăng?”

Cữu mẫu nước mắt rơi như mưa, từng bước tiến về phía mẫu thân, giọng khàn khàn chất vấn:

“Mạn Hoa, bao năm qua ta đối đãi với ngươi thế nào? Ca ca ta đối đãi với ngươi ra sao? Nhà họ Lâm có từng bạc đãi ngươi không? Tại sao ngươi lại lừa gạt ta?”

Mẫu thân hoảng loạn lùi về phía sau, cầm chặt tờ danh sách đồ cưới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cữu mẫu hít sâu một hơi, kéo tay ta lên, chỉ vào vết bớt trên cổ tay:

“Ngày đó ta sinh con, rõ ràng thấy vết bớt trên cổ tay con mình, ngươi lại bảo ta sinh khó, tinh thần hoảng hốt nên nhầm. Ta không ngờ, hóa ra là ngươi tráo đổi con ta!”

Bên ngoài khách khứa xôn xao, bàn tán không ngớt.

“Chẳng phải phủ Hầu phong tước là vì công lao cứu mạng Thái tử của tiểu thư họ Thẩm sao? Nếu Thẩm tiểu thư là con nhà họ Lâm thì tước vị này chẳng phải cũng nên trả về nhà họ Lâm ư?”

“Ngươi hiểu cái gì? Tước vị Hầu gia chẳng đáng là gì, nhà họ Lâm tích lũy qua nhiều thế hệ, tiền tài và quyền thế không phải chuyện . Thái tử chọn Lâm tiểu thư chẳng lẽ là vì nàng ta giỏi giang hơn Thẩm tiểu thư à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...