Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 1

1

Nghe tin Thái tử Trần Diệp sẽ đến hạ sính vào ngày mùng tám tháng Ba, ta sớm đã chuẩn bị sẵn xiêm y đón khách, còn lặng lẽ dặn v,ú nuôi chuẩn bị tiền thưởng.

A Hoàn Tiểu Thúy thích náo nhiệt nhất, đội ngũ đưa sính lễ của Thái tử còn chưa vào tới cửa, nàng đã vội vã chạy tới:

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

“Tiểu thư, chúc mừng, chúc mừng! Thái tử thực sự trân trọng cảm thanh mai trúc mã của hai người. Người chưa thấy đâu, sính lễ đến một trăm hai mươi rương, Thái tử điện hạ đã đến tận cửa phủ ta, mà rương sính lễ cuối cùng vẫn còn ở đầu phố kia!”

V,ú nuôi vui mừng đến nỗi khó giấu ý nơi chân mày, vẫn giữ đúng bổn phận mà trách mắng Tiểu Thúy:

“Thời buổi này khác rồi, chúng ta là người hầu hạ bên tiểu thư, càng phải ý lời ăn tiếng , chớ để mất mặt tiểu thư.”

Nhân lúc v,ú nuôi không để ý, ta lặng lẽ đeo chiếc vòng bạc lên cổ tay trái, đó là món quà Trần Diệp dùng từng đồng bạc tích góp ở Triệu Châu mua tặng ta khi chưa tìm thấy.

Vòng tay chẳng có gì quý giá, nghĩa lại khó mà có .

Ngoài cửa trống giong cờ mở, ầm ĩ náo nhiệt, chúng ta chờ thật lâu vẫn chẳng thấy người tới gọi.

V,ú nuôi cắn răng:

“Tiểu thư, giờ không phải lúc giữ thể diện nữa, chúng ta đi xem thử xem, có phải xảy ra chuyện gì rồi không.”

Ta sờ vào chiếc vòng lạnh buốt trên cổ tay, dẫn theo v,ú nuôi đi ra phía trước.

Nào ngờ vừa tới nơi đã thấy phụ mẫu ta đang tươi ngồi ở vị trí cao nhất:

“Tuyết Vi có phúc phận hôm nay, đều nhờ Thái tử điện hạ để mắt tới. Ngày sau hai đứa phải biết nương tựa lẫn nhau.”

Biểu tỷ Lâm Tuyết Vi hai má ửng đỏ, giọng điệu nũng nịu:

“Diệp ca ca, hôm nay chuyện này đối với A Oanh quá đột ngột, nếu A Oanh ầm lên, huynh cũng đừng trách muội ấy.”

Ta chỉ cảm thấy đầu óc muốn n,ổ t/ung.

Lâm Tuyết Vi dám gọi vị hôn phu của ta là Diệp ca ca? Ở Triệu Châu, nàng ấy từng không thèm để mắt tới Trần Diệp.

Thậm chí khi ta nhận chiếc vòng bạc của Trần Diệp, nàng ấy còn khoe chiếc chuỗi tay san hô trong tay mình:

“Biểu muội, chẳng lẽ muội thích đồ đồng nát à? Cái vòng bạc r,ách nát này, nha hoàn bên cạnh ta còn chê không thèm. Nhìn chuỗi tay san hô của ta đây, biểu muội có biết san hô là gì không? San hô từ biển sâu đấy, cả Đại Ung này cũng chỉ có năm chuỗi.”

Vậy mà bây giờ, Trần Diệp từ con trai một tiểu quan nhỏ bé trở thành Thái tử cao cao tại thượng, biểu tỷ lại có thể bộ tịch gọi huynh ấy một tiếng “Diệp ca ca” rồi.

Ta chẳng buồn quan tâm gì khác, xắn tay áo lên định đi hỏi cho ra lẽ xem biểu tỷ học tài biến sắc mặt này từ đâu.

Ai ngờ lúc ấy trước mắt ta bỗng nhiên xuất hiện một loạt dòng chữ:

【Tới rồi tới rồi, nữ phụ á,c đ/ộc lại muốn nhắc tới ân cứu mạng năm xưa, ép người lấy o,án báo ơn. Cho dù Thái tử nạp nàng trắc phi thì đã sao? Trong lòng Thái tử chỉ có muội bảo mà thôi!】

【Nữ phụ á,c đ/ộc còn muốn để Hầu gia chủ cho mình, buồn ch,e/t mất! Muội bảo mới là thiên kim thật sự của Hầu phủ, chẳng lẽ nàng ta không hiểu vì sao Thái tử lại dễ dàng đổi người như ?】

Ta sững sờ những dòng chữ đó, trong lòng bấn loạn.

Nữ phụ á,c đ/ộc là ta sao?

Năm tám tuổi, Trần Diệp rơi xuống hồ, những đứa trẻ xung quanh đều s,ợ h,ãi bỏ chạy, chỉ có ta liều mình ném ván gỗ xuống, sau đó lại dùng hết sức kéo huynh ấy lên bằng cây gậy.

Nói ta ép ơn lấy oán đúng là nhảm! Là Trần Diệp ta cứu, sau đó tự nguyện theo ta cái đuôi nhỏ.

Ta leo cây hái quả, huynh ấy lon ton đứng dưới nhặt, cuối cùng còn cẩn thận gói lại trong tay nải:

“A Oanh, muội thật lợi .”

Ta câu cá bên bờ sông, dù sợ nước huynh ấy vẫn kiên trì ngồi xổm bên cạnh đào giun cho ta. Ta khó khăn lắm mới câu một con cá, huynh ấy còn chẳng ngại ta,nh t,ưởi mà vội vàng giúp ta gỡ cá khỏi móc câu.

Chúng ta cùng lớn lên từ tám tuổi tới mười tám tuổi bây giờ, không phải một hai ngày, mà là mười năm dài đằng đẵng.

Vậy mà thiếu niên từng theo ta như hình với bóng ngày nào giờ đây đã trở thành Thái tử, lại nhíu mày ta xắn tay áo:

“Tuyết Vi tâm địa lương thiện, nàng ấy đồng ý để ngươi vào phủ trắc phi vào ngày đại hôn. Hôm nay là ngày ta và Tuyết Vi đính hôn, ngươi chớ loạn.”

2

Biểu tỷ Lâm Tuyết Vi rưng rưng nước mắt, đôi mắt cụp xuống, ra vẻ dịu dàng đáng thương:

“A Oanh, ta biết muội từng cứu Diệp ca ca, chuyện cảm không thể cưỡng cầu. Hơn nữa, muội vốn lười nhác không thích quản sự, sau này để ta lo liệu chuyện trong nhà, muội vẫn có thể theo Diệp ca ca ra ngoài dạo chơi.”

Trần Diệp đau lòng Lâm Tuyết Vi:

“Nàng chính là quá hiểu chuyện, quá hiền lành, mới bị nàng ấy ứ,c hi/ếp đến tận đầu. Ngày sau nàng ấy trắc phi, nàng phải lập quy củ thật tốt, đừng để cứu ta một lần mà không biết trời cao đất dày.”

Mẫu thân ta vội vàng che chở cho Lâm Tuyết Vi sau lưng:

“Từ nhỏ ngươi đã ngang ngược không nghe lời, hôm nay là ngày Thái tử điện hạ hạ sính, ngươi định ầm lên thật sao?”

Phụ thân đập mạnh bàn:

“L,áo x,ược! Người đâu, nhốt tiểu thư lại trong viện!”

Trước mắt vẫn là những dòng chữ náo nhiệt:

【Chỉ nghĩ tới việc nữ phụ á,c đ/ộc sẽ chen vào giữa muội bảo và nam chính, ta đã tức ch,et rồi.】

【Người ở trên, đừng lo, sau này nam chính đem nữ phụ á,c đ/ộc ném vào quân doanh quân kỹ thôi. Nàng ta chẳng qua chỉ là chất tác cho cảm giữa muội bảo và nam chính mà thôi.】

【Phụ mẫu muội bảo đúng là vĩ đại nhất trên đời, thuở nhỏ biết nhà mình không có quyền thế như nhà nữ phụ á,c đ,ộc, nên đành nén đau trao đổi con . Về sau nhà họ Thẩm phong Hầu vì cứu nam chính, lại mạnh mẽ giành lại muội bảo từ tay nhà họ Lâm.】

Bị giải về viện trên đường, ta rốt cuộc đã hiểu rõ.

Thì ra thế giới ta đang sống chính là một cuốn tiểu thuyết.

Mà ta, lại là nữ phụ á,c đ,ộc trong cuốn sách ấy.

Lâm Tuyết Vi là nữ chính tuyệt đối, phụ mẫu ta vì muốn nàng có cuộc sống tốt đẹp, không tiếc tráo đổi ta và nàng từ trong tã lót.

Trần Diệp là nam chính, thuở nhỏ lưu lạc dân gian vì biến loạn trong cung, rơi xuống nước thì ta cứu sống.

, sau khi trở lại kinh thành, Hoàng thượng luận công ban thưởng, lập tức phong cha ta Hầu gia và triệu vào kinh.

Ta lớn lên cùng Trần Diệp từ nhỏ, nên khi Trần Diệp hồi kinh vẫn có thể tự do ra vào Hầu phủ.

Ngày qua ngày, trong lúc ta chẳng hề hay biết, Trần Diệp và Lâm Tuyết Vi đã phải lòng nhau, thậm chí vào ngày hạ sính còn đổi tên người đính hôn.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, tay ta nắm chặt thành quyền.

Hay lắm, rất hay!

Nhớ tới những năm tháng cùng phụ mẫu chịu khổ ở thôn trang, điều ta ngưỡng mộ nhất chính là Lâm Tuyết Vi.

Nàng ấy có biết bao xiêm y, thích học gì cữu phụ cữu mẫu cũng bỏ ra số tiền lớn để th/ỏa m/ãn.

Nhưng hóa ra, tất cả những thứ ấy vốn thuộc về ta!

Còn cả Trần Diệp đáng ch,et kia, trước khi hồi kinh còn thề thốt:

“A Oanh, sau này ta sẽ trở thành người tôn quý nhất thiên hạ, nhất định sẽ để muội trở thành nữ nhân tôn quý nhất.”

Lời thề còn văng vẳng bên tai, mà bây giờ, Trần Diệp lại muốn ta trắc phi?

Mơ tưởng!

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

3

Ta mượn lệnh bài Hoàng hậu ban cho để ra khỏi phủ, tiến cung.

Hoàng hậu nương nương đang cùng Nhị hoàng tử dùng bữa, thấy ta liền vẫy tay:

“A Oanh, đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống dùng bữa với bổn cung.”

Ta vội vàng hành lễ, đáp rằng đã ăn rồi.

Hoàng hậu nương nương vừa tiếp chuyện ta, vừa dịu dàng múc một bát canh cho Nhị hoàng tử:

“Lớn như rồi mà còn ghen tị với ca ca con sao?”

Nhị hoàng tử uống cạn bát canh, híp mắt:

“Dù lớn đến đâu, con cũng là đứa trẻ mẫu hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, nũng tranh sủng trước mặt mẫu hậu thì có gì mất mặt đâu?”

Hoàng hậu nương nương âu yếm chọc vào trán hắn:

“Con đó, mau đi học đi, nếu trễ giờ, Thái phó sẽ đánh vào lòng bàn tay đấy.”

Nhìn bóng dáng Nhị hoàng tử vội vàng rời đi, nụ bên khóe môi Hoàng hậu nương nương từ từ biến mất:

“Ngươi tới là muốn cầu bổn cung chủ cho ngươi?”

Ta lập tức quỳ xuống:

“Không có gì giấu mắt nương nương. Thái tử điện hạ đã đổi người thành thân, thần nữ trong lòng uất ức, cũng không phải người không hiểu chuyện.”

Ánh mắt Hoàng hậu nương nương trầm ngâm rơi trên mặt ta:

“Vậy ngươi vào cung là vì chuyện gì?”

Ta cúi người sát đất, giọng kiên định:

“Thần nữ có chuyện hệ trọng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên cho Hoàng hậu nương nương biết.”

Hàng lông mày thanh tú của Hoàng hậu nương nương khẽ nhíu:

“Ngươi từ Triệu Châu xa xôi tới đây, có thể có chuyện gì lớn lao đến thế?”

Ta lặng lẽ đảo mắt lướt qua đám cung nữ thái giám đứng hầu bên cạnh, mím môi không lên tiếng.

Hoàng hậu nương nương có phần mất kiên nhẫn, phất tay:

“Tất cả lui ra ngoài.”

Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ.

Một lúc lâu sau, giọng Hoàng hậu nương nương bình tĩnh vang lên:

“Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan tới A Diệp? Bổn cung không ngại thẳng, năm đó vì bổn cung không bảo vệ A Diệp, khiến con ta chịu nhiều khổ sở. Nay trong lòng bổn cung, A Diệp quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nếu ngươi dám bôi nhọ A Diệp, ngươi phải chuẩn bị chịu .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...