Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đem bát không về nhà bếp, dự định ngày mai sẽ lại ra cổng viện thăm dò hình, sai khiến người hầu dọn dẹp viện, mang thêm thực phẩm đến. Như vậy mọi việc ăn mặc, ở nghỉ đều có bảo đảm, nghĩ đến đã thấy lòng an yên. Nàng vừa tính toán những điều cần kíp, vừa sải bước quay về.

Bữa ăn no nê khiến cơn buồn ngủ ập đến, nàng lập tức gạt bỏ mọi tạp niệm, bất luận ngày mai sẽ phải đối mặt với gian nan gì, hôm nay được ăn ngon ngủ kỹ vẫn là điều tối thượng.

Vừa bước vào phòng, nỗi phiền muộn lại dấy lên, không vì gì khác, chỉ vì căn phòng này chỉ vỏn vẹn một chiếc giường.

Dẫu sao cũng không thể để một người toàn thân thương tích như hắn phải chịu khổ. Bởi thế, Lục Vân Sơ bèn nói với Văn Triển: "Chàng cứ nghỉ ngơi trên giường đi, ta sẽ nằm tạm trên đệm mềm."

Văn Triển không theo, chỉ khẽ lắc đầu.

Lục Vân Sơ không hiểu: "Chàng muốn ngủ trên đệm mềm ư?"

Hắn gật đầu.

"Tại sao?" Lục Vân Sơ hơi gấp gáp, giọng nói nghe không được thuận tai: "Chàng toàn thân thương tích thế này, còn muốn ngủ trên đệm mềm? Hơn nữa chàng cao lớn như vậy, chẳng lẽ còn phải co người mà ngủ? Chàng nhìn vết thương của mình đi, đi lại còn không nổi, hận không thể tắt thở ngay lập tức—" Tính nàng nóng vội, miệng không kiềm được, nghĩ sao nói vậy, thường đến khi lời đã thốt ra mới chợt nhận ra mình lỡ lời.

Văn Triển yên lặng ngồi đó, vẫn không biểu cảm như vậy, trông chẳng có phản ứng gì lớn.

Lục Vân Sơ rất hối hận, khẽ nói: "Ta xin lỗi."

Văn Triển lắc đầu, ý bảo không sao, tác rất nhẹ, giống như chỉ một tác này đã tiêu hao hết sức lực còn lại của hắn.

Nàng đang định mở miệng nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng: "Tiểu thư."

Lục Vân Sơ giật mình, nhớ lại tin tức vừa dò thám được, đoán là "đại nha hoàn đắc dụng" của nữ phụ đã đến.

"Vào đi."

Cửa "kẽo kẹt" một tiếng, sau đó truyền đến tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng. Một nha hoàn thân hình cao lớn, trông cường tráng xuất hiện trước mắt.

"Tiểu thư." Nàng ta lại nói, nhanh nhẹn quỳ xuống khấu đầu.

Thứ quy củ gì đây, sao ai ai cũng phải quỳ rạp thế này?

Lục Vân Sơ không tự nhiên né tránh: "Đứng dậy đi."

Nha hoàn khẽ kinh ngạc, lén ngẩng đầu liếc nàng một cái, rồi chần chừ đứng dậy.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-7.html.]

Giọng nàng ta hơi khàn: "Tiểu thư, đồ đã xong rồi."

Nàng ta mở hộp gỗ đang ôm ra, lộ ra hình cụ tra tấn lấp lánh hàn quang bên trong: "Đã ngâm nước muối rồi." Hình cụ tra tấn là một thứ côn bổng dài thượt, thân găm chi chít gai nhọn cùng lưỡi d.a.o sắc bén: "Chỉ cần nhẹ nhàng một cái, da thịt ắt rách toạc, đảm bảo nơi nào lướt qua cũng chẳng còn miếng thịt nào nguyên vẹn. Lần này, tất sẽ khiến hắn thét lên đau đớn."

Lục Vân Sơ giật mình, lùi lại hai bước, kinh hãi quay đầu nhìn về phía Văn Triển.

Văn Triển vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt điềm tĩnh.

"Ta không cần thứ này." Lục Vân Sơ tránh ánh mắt của hắn, kìm nén sự kinh ngạc, quay đầu nói với nha hoàn: "Ngươi mang đi."

"Tiểu thư?" Nha hoàn không hiểu.

"Mang đi!"

Nha hoàn không dám nói nhiều, đóng hộp lại, cúi đầu không nói nữa.

Trong lòng nàng dấy lên chút phức tạp, khẽ nhìn về phía Văn Triển: "Ta..." Giờ phút này, dường như mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Nàng chỉ có thể khô khốc cất lời: "Chàng đừng lo lắng." Thuở trước, chỉ nhìn thấy vết thương thôi đã đủ khiến nàng kinh hồn bạt vía, nay tận mắt chứng kiến hình cụ tra tấn, cú sốc về những vết thương lại càng trở nên cụ thể hơn bao giờ hết, rõ ràng như thấy một góc của nỗi thống khổ. Lời an ủi hay phủi sạch mọi liên can đều trở nên vô ích.

Nàng không dám nhìn Văn Triển, bởi thế chẳng hay biết Văn Triển vẫn đang lặng lẽ dõi nhìn mình.

Từ khi nàng xuất hiện, ra tay cứu hắn, rồi cùng hắn trò chuyện đôi lời, Văn Triển vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm, chẳng buồn chẳng vui, tựa hồ không gì có thể vỡ sự trầm mặc vô biên ấy. Thế , khi nghe những lời nàng nói ra, hàng mi hắn khẽ run, bỗng không kìm được mà nghiêng đầu, ánh mắt chăm dán vào thân ảnh nàng.

Ánh nến như một điểm sáng rực rỡ xé toang màn đêm thăm thẳm. Nàng đứng bên rìa vầng sáng ấy, toàn thân được bao phủ bởi thứ ánh sáng dịu dàng, tựa hồ vĩnh viễn chẳng thể hòa mình vào bóng tối u tịch.

Lục Vân Sơ nghĩ đến những thống khổ Văn Triển phải chịu đựng, không khỏi khẽ thở dài. Trong thâm tâm, nàng cảm thấy việc hắn còn sống, thậm chí còn có thể cử , đã là một kỳ tích hiếm có. Nàng khẽ nói với hắn: "Chàng hãy mau chóng an tọa trên giường, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt." Rồi thầm nhủ: "Ngày mai, ta sẽ tìm mọi cách kiếm chút dược liệu để chữa trị cho chàng."

Văn Triển vẫn trầm mặc, chẳng hề có ý định đứng dậy. Dáng vẻ hắn lúc này, xem chừng lại sắp cự tuyệt nàng.

Hắn cố chấp đến nhường ấy khiến trong lòng Lục Vân Sơ không hiểu sao nổi lên một ngọn lửa. Nàng biết, những kẻ khác trong bản văn này dù đôi lúc khó hiểu, ít ra còn có thể đoán định được tâm ý cùng hành dựa trên bản chất đã định sẵn của họ. Duy chỉ có hắn, thật sự khó mà giao tiếp nổi. Nàng gấp gáp lên tiếng: "Chàng sao lại cố chấp không chịu nghe lời? Chàng có hay bản thân bị trọng thương đến nhường nào không? Chàng có hay khi ta đưa chàng xuống đây, chàng đã cận kề hơi thở cuối cùng rồi chăng?"

Văn Triển khó nhọc lắc đầu, tiếp đó phát ra tiếng ho khan dữ dội. Hắn cố gắng nén lại, sắc mặt lại càng thêm phần khó coi.

Đối với lời Lục Vân Sơ, hắn dường như đang đáp lại rằng: "Ta chẳng hay bản thân bị thương nặng đến dường nào."

Lục Vân Sơ nói: "Chàng chẳng muốn an tọa trên giường thì cũng nên bộc bạch nguyên do chứ? Chàng cứ mãi lắc đầu như thế, ta sao biết được trong lòng chàng đang nghĩ gì! Hay chàng cho rằng ta đang có ý hãm chàng ư?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...