Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy, hướng về phía nhà bếp nhỏ mà bước đi.

Văn Triển bưng khay thức ăn đến trước án thư cạnh giường mềm, khó nhọc an tọa xuống.

Bát cháo nóng hổi vừa rời khỏi bếp, chưa kịp đưa gần, làn hơi nước đã lảng bảng phủ kín mặt. Hơi ấm mềm mại kéo dài, khiến người ta có chút khó thở.

Hắn cầm lấy chiếc thìa, bàn tay vì thương tích mà run rẩy không ngừng. Vết thương xấu xí rộng dài trên mu bàn tay, dưới sự tương phản với chiếc thìa sứ trắng, càng thêm phần hung tợn.

Đã quá lâu rồi hắn chưa được nếm thức ăn nóng. Ngay cả việc thổi nguội trước khi dùng bữa, hắn cũng đã lãng quên. Cháo nóng vừa chạm môi, đã khiến hắn sững sờ.

Mi mắt hắn khẽ rung , ngũ quan lạnh lùng hòa trong làn khói trắng, bỗng chốc như tan chảy.

Hắn đưa thìa vào miệng. Bát cháo trắng đặc sánh trượt xuống yết hầu, cháo gạo nấu nhừ tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng thuần khiết. Đây chính là hương vị nguyên bản, giản dị nhất của món ăn, mộc mạc tinh túy, đạm bạc đến tột cùng, song lại ẩn chứa một vị ngọt dịu dàng, thấm đượm từng chút một.

Hắn từng muỗng từng muỗng, gần như vô thức đưa cháo vào miệng. Dẫu cổ tay phải thương thế không ngừng rỉ máu, ngón tay khó lòng dùng sức, khiến cán thìa run rẩy ngày một dữ dội, song nét mặt hắn vẫn vô cảm, tựa hồ nỗi đau chẳng hề liên quan đến bản thân.

Đúng lúc này, Lục Vân Sơ bưng một chiếc vại đất từ ngoài chạy vào, đứng trước mặt hắn, thở hổn hển nói: "Chàng đợi đã, ta cho chàng thêm chút đường."

Dứt lời, ánh mắt nàng chợt rơi xuống vết thương lở loét trên cổ tay hắn. Nỗi đau đớn đến nhói lòng khiến nàng quên cả đề phòng, nàng tiến lên vài bước, mở nắp vại, múc một thìa nhỏ đường đỏ cho vào bát cháo, nói: "Chàng đã lâu chưa dùng bữa, dạ dày hẳn còn chưa quen, không nên dùng đồ quá ngọt. Bởi vậy, ta chỉ thêm một chút thôi, cốt sao có chút vị ngọt thanh là được."

Chiếc vại đường là thứ nàng vừa cờ tìm thấy trong căn bếp nhỏ. Đường đỏ được chế biến theo phương thức cổ, không quá ngọt, thậm chí còn phảng phất chút vị đắng nhẹ, dẫu sao, có chút vị ngọt này vẫn tốt hơn nhiều.

Đường đỏ rơi vào cháo, dần tan ra, lan tỏa thành những vệt đỏ mảnh.

"Chàng khuấy—" Vốn định bảo hắn khuấy đều, song thấy vết thương nát bươm trên cổ tay hắn, Lục Vân Sơ liền vươn tay đoạt lấy chiếc thìa của hắn, giúp hắn khuấy đều. Xong xuôi, nàng chợt nhận ra hành vừa rồi dường như quá đỗi thân mật, liền vội vàng lùi lại mấy bước.

Văn Triển cúi đầu. Lục Vân Sơ không thể nhìn rõ thần sắc của hắn, song đoán chừng vẫn là dáng vẻ vô cảm quen thuộc ấy.

Từ lúc nàng bảo hắn dùng cháo, đến khi nàng thêm đường, rồi đột ngột đoạt lấy thìa của hắn để khuấy cháo, hắn chưa từng có bất kỳ biểu cảm kháng cự nào. Nàng nói gì, hắn đều răm rắp tuân theo. Giờ đây nàng lùi ra, hắn lại nhặt lấy chiếc thìa sứ, lặng lẽ tiếp tục dùng cháo.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-6.html.]

Lục Vân Sơ liếc mắt hai lần rồi không nhìn nữa, quay về chỗ ngồi ban nãy, an nhiên dùng hết bát cháo của mình. Dẫu hắn có thấu hiểu ta chẳng còn là nữ phụ điên cuồng độc ác thuở nào, rốt cuộc ta vẫn mang dung mạo của nữ phụ ấy, thật khó mà mong cầu hắn không sinh lòng ghê tởm, đó quả là điều cưỡng cầu vô lý.

Dĩ nhiên, khả năng lớn nhất là hắn hoàn toàn không hiểu lời ta nói, cũng chẳng hay biết gì về những biến cố thế gian.

Văn Triển đưa cháo trắng vào miệng.

Cháo trắng có pha chút đường đỏ, đối với kẻ phàm tục nếm qua ắt khó cảm nhận vị ngọt, với hắn, vị lạ lẫm kia lại đậm đà khôn xiết.

Vị ngọt thanh, mềm mại như lụa, lưu luyến mãi nơi đầu lưỡi.

Văn Triển đã khắc ghi ấn tượng đầu tiên sâu sắc nhất về cháo trắng.

Ấn tượng này quá đỗi sâu sắc, đến nỗi hắn lầm tưởng cháo trắng thế gian đều như vậy, ấm áp, ngọt ngào.

Lục Vân Sơ vội vã dùng hết cháo thịt vụn. Ngẩng đầu thấy Văn Triển đã dùng xong, bèn tiến đến thu dọn chén bát của hắn.

Cảm nhận được nàng đến gần, Văn Triển cúi thấp đầu, tay nắm chặt bát, các khớp ngón tay trắng bệch.

Lục Vân Sơ nhanh chóng nhận ra sự chối từ của hắn. Nàng nhìn những vết thương chằng chịt dữ tợn trên mu bàn tay hắn, khẽ dừng bước.

Khi nàng dừng lại, tay Văn Triển nắm bát trở nên lúng túng, gượng ép kìm nén run rẩy, cố đứng dậy như muốn tự mình dọn bát.

"Ta đem bát không về nhà bếp." Nàng muốn chứng tỏ mình không hề có ý , bèn đi vòng qua giường, vươn tay qua bàn lấy đi chiếc bát không.

Hành này khiến Văn Triển đột ngột ngẩng đầu. Ngũ quan hắn lạnh lẽo, khi không biểu cảm trông càng khó gần, đôi mắt hắn lại đa khó tả, mỗi khi ngước nhìn người khác, thâm sâu đáy mắt luôn chứa chan muôn vàn cảm .

Lục Vân Sơ đối diện với ánh nhìn của hắn, ngẩn ngơ. Đôi mắt ấy khiến người ta gần như tin rằng hắn là một sinh linh bình thường, có sinh khí và tri giác.

Chỉ là nàng chưa kịp thấu rõ cảm nơi đáy mắt hắn, Văn Triển đã cúi đầu xuống.

Nàng không nén được bật cười, tự nhủ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Nếu hắn thực sự có ý thức, ngày đêm chịu đựng sự giày vò như vậy ắt khổ sở biết bao, chi bằng cứ là một con rối vô tri, chờ đợi lưỡi đao số mệnh cắt đứt sinh cơ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...