Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh sáng màu cam lập tức tràn ngập cả căn phòng, trong lòng Lục Vân Sơ khẽ an tâm đôi chút. Nàng ngồi xuống bàn, cất lời ra lệnh: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa thay y phục."

Nha hoàn cúi đầu 'dạ' một tiếng rồi lui ra.

Sau khi nha hoàn rời đi, Lục Vân Sơ thả lỏng người, đang định ngắm nhìn kỹ càng bố cục trong phòng, bỗng thấy một bóng đen chập chờn trong góc.

Thân thể nàng đột nhiên căng thẳng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ngọn đèn dầu lay , ánh sáng trong phòng lúc tỏ lúc mờ, phía trước trống trải như một sân khấu kịch, chính giữa treo một người. Người này cúi gằm đầu, chẳng rõ còn hơi thở hay không, hai tay bị dây gai treo cao trên xà nhà, mũi chân chỉ kịp chạm đất, không thể mượn lực nâng đỡ thân thể, quả là một tư thế tra tấn cực kỳ tàn nhẫn.

Y phục của hắn đã bị m.á.u nhuộm thẫm màu, thân hình gầy yếu, tóc đen rũ xuống che khuất mặt. Từ vóc dáng cao gầy, có thể thấy đây là một nam tử.

"Á!" Lục Vân Sơ giật mình kêu lên một tiếng thất thanh, vô đụng phải chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ tan loảng xoảng.

Tiếng này đánh thức nam nhân kia, cũng chỉ là một chút đậy vô thức. Lục Vân Sơ thấy hắn dường như có nhúc nhích đôi chút, song thân thể vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

Hắn vẫn còn sống!

Lục Vân Sơ nhận ra điều này, lập tức đứng dậy chạy tới, định đỡ hắn xuống.

Đến gần mới phát hiện người này cao hơn nàng rất nhiều, nàng hoàn toàn không tài nào với tới cổ tay hắn, nên lại vội vàng quay lại, lấy ghế đẩu và d.a.o găm.

Mùi m.á.u tanh nồng nặc trên người hắn xộc vào mũi miệng Lục Vân Sơ, khiến nàng không nhịn được muốn nôn khan. Nàng đứng lên ghế đẩu, nhìn vết thương trên cổ tay hắn bị dây gai cọ đến thịt nát xương tan, quả thực thật khó xuống tay.

Nàng cúi đầu nói với hắn: "Ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ cắt đứt sợi dây gai này."

Muốn cắt đứt dây gai, tất nhiên sẽ dây thừng không ngừng cọ xát với vết thương trên cổ tay, chỉ hình dung thôi cũng đủ thấy đau đớn khôn tả.

Ngoài dự đoán của nàng, khi nàng cắt dây, người này không hề hé răng kêu một tiếng nào, chỉ có đầu ngón tay khẽ run lên bần bật.

Lục Vân Sơ dùng hết sức, ba bốn nhát c.h.é.m liên tiếp mới cắt đứt được sợi dây gai rộng hai ngón tay. Dây vừa đứt, nàng lập tức đưa tay đỡ lấy nam nhân trước mặt. Dù trông hắn gầy yếu là vậy, khi đỡ hắn, Lục Vân Sơ vẫn bị kéo theo, cả hai cùng ngã nhào xuống đất, khiến nàng không khỏi khẽ rên một tiếng đau đớn.

Mà từ đầu đến cuối, người này một tiếng cũng chẳng thốt ra.

Chẳng lẽ hắn đã tắt thở rồi ư?

Lục Vân Sơ lo lắng ôm lấy cổ hắn, vén lọn tóc đen rũ rượi trên mặt hắn, toan thăm dò hơi thở.

Nàng vừa vén tóc hắn lên, tức thì sửng sốt.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-2.html.]

Dung mạo của hắn có thể gọi là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi tựa như người trong tranh, chẳng phải phàm nhân. Sắc mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, đôi mày khẽ nhíu chặt, mang một vẻ yếu ớt mong manh tựa sương khói, khiến người ta không dám chạm vào, sợ tổn .

Nàng thăm dò hơi thở về phía mũi người này.

Ngay lúc này, người này đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt hắn trong sáng, thanh khiết, không nhiễm chút bụi trần, trong vắt đến mức như không chứa đựng bất kỳ điều gì.

Lục Vân Sơ bị cho có chút ngẩn ngơ, ngập ngừng hỏi: "Ngươi... vẫn ổn chứ?"

"Tiểu thư!" Tiếng kêu kinh hãi vang lên.

Hóa ra là nha hoàn vừa bước vào. Vừa thấy cảnh này, nàng ta quỳ sụp xuống, run rẩy nói: "Tiểu thư, hắn... tự ý thoát khỏi dây gai—" nói được một nửa, thấy con d.a.o găm dưới đất, trong lòng chợt hiểu ra, liền đổi giọng: "Tiểu thư là muốn tắm trước hay tra tấn hắn trước đây ạ?" Nha hoàn dùng giọng điệu cung kính ôn hòa, thốt ra những lời lẽ khiến người ta phải rợn tóc gáy: "Sao lại thả hắn xuống như vậy? Treo hắn lên rồi dùng roi quất, chẳng phải sẽ tiện lợi hơn sao? Hay là tiểu thư lại nghĩ ra cách thức tra tấn mới?"

Lục Vân Sơ kinh ngạc đến nỗi nhất thời không thốt nên lời. Lúc này nàng mới hiểu rõ thân phận của mỹ nam tử đang nằm trong lòng mình — đó chính là "phu quân" của "nàng" trong nguyên tác, nam phụ công cụ Văn Triển.

Hai kiếp trốn chạy mệt mỏi đã khiến nàng tâm trí mê mờ. Đến tận sau này, nàng đã quên khuấy nguyên do mọi mâu thuẫn trong truyện, cũng chẳng còn nhớ rõ đến vị đệ đệ của nam chính chỉ được khắc họa vài nét sơ sài này nữa.

Nàng ổn định lại tâm thần, mở miệng nói: "Gọi đại phu."

"Tiểu thư?" Nha hoàn nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Gọi đại phu! Không thấy hắn bị thương đến thảm trạng này sao?" Lục Vân Sơ đỡ Văn Triển dậy, hắn đã ngất lịm đi từ bao giờ.

Nha hoàn im lặng vài giây mới đáp: "Tiểu thư, nô tỳ... thực không hiểu."

Lục Vân Sơ tính vốn nóng nảy, nâng cao giọng nói: "Ta đã nói hãy gọi đại phu!"

Nha hoàn vội vàng dập đầu, run rẩy, vẫn không đứng dậy. Giọng điệu nàng ta vẫn đầy bối rối, không sao hiểu nổi: "Tiểu thư, sao phải gọi đại phu? Hắn ta sẽ không c.h.ế.t được đâu."

Nói xong, giọng nàng ta ngừng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ lúc này mới nhìn rõ mặt nàng ta. Đó là một vẻ mặt vô cùng mơ hồ, đôi mắt to liên tục chớp chớp, tựa hồ những lời nàng vừa nói là một điều hoàn toàn lạ lẫm, không thể nào lý giải nổi.

Lục Vân Sơ quá quen thuộc với biểu cảm này.

Nàng đã chạm vào cốt truyện.

Chỉ cần dính dáng đến cốt truyện nghiệt ngã này, các nhân vật thảy đều trở thành những con rối vô tri. Trong truyện, nguyên thân điên cuồng tra tấn nam phụ, sẽ không để đại phu chữa trị cho hắn. Nàng nói gì cũng không thể lay chuyển được đường hướng cốt truyện này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...