Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Nàng vốn là kẻ khờ dại, nếu đổi lại người khác thông minh quả quyết đến đây, ắt hẳn sẽ chẳng như nàng, trải qua hai kiếp luân hồi vẫn chẳng thoát khỏi định mệnh nghiệt ngã. Mà hai kiếp đó, Văn Triển vẫn cứ bị treo lơ lửng nơi ấy, cam chịu chờ đợi cái c.h.ế.t giải thoát.
Đến cả chút mồ hôi lạnh trên người cũng chẳng chịu nổi, vậy thì vệt m.á.u me dơ bẩn khắp thân thể ấy, hẳn phải khó chịu đến mức nào?
Đầu nàng gần như chúi xuống ngực, trước mắt chợt có một quyển sổ nhỏ được đưa tới.
Trên quyển sổ vuông nhỏ, nét chữ chen chúc chật kín, tựa hồ không nỡ lãng phí dù chỉ một tấc giấy nhỏ nhoi.
— Ta sẽ không tắm nữa.
Lục Vân Sơ ngẩng đầu.
Thấy nàng có phản ứng, Văn Triển thu lại sổ, tiếp tục viết:
— Ta sẽ thoa thuốc đàng hoàng.
Sắc mặt Lục Vân Sơ càng thêm đau xót, cứ thế đờ đẫn nhìn chàng.
Chàng nghiêng đầu, tránh ánh mắt nàng.
Lục Vân Sơ thu lại ánh mắt, nhớ ra việc chính yếu: "Vậy lưng chàng sao thoa thuốc?"
Nàng gạt bỏ đi nỗi ưu tư vô ích, nói lớn: "Cởi áo ra, ta thoa thuốc cho chàng!"
"Khụ khụ khụ!" Văn Triển đột nhiên ho dữ dội từng cơn, vội lấy tay áo che mặt, tựa muốn ho tung cả lồng ngực, ho đến nỗi sắc diện trắng bệch cũng ửng đỏ.
Lục Vân Sơ vội rót cho chàng một chén nước ấm.
Tiếng ho của Văn Triển dần ngớt.
Lục Vân Sơ cũng không biết tại sao mình phải giải thích: "Lưng chàng chẳng thể tự thoa thuốc, ta nhớ thương thế ở lưng vô cùng nặng." Toàn là vết roi.
Văn Triển cúi mắt, cố ra vẻ ngốc nghếch, giả vờ không nghe thấy.
"Này." Lục Vân Sơ bất đắc dĩ thở dài.
Văn Triển khẽ giãy giụa lần cuối.
— Không sao đâu.
Lục Vân Sơ lặng im không nói, chỉ dõi mắt nhìn hắn.
Văn Triển cụp mi, đành cam chịu.
Vành tai hắn đỏ bừng, đoạn xoay mình, đưa lưng về phía Lục Vân Sơ, rồi chầm chậm cởi áo.
Giờ phút này, hắn thật sống đáng , khiến Lục Vân Sơ khẽ cắn môi, nén lại ý cười.
Nhưng rồi, ý cười trên môi nàng chợt tắt ngấm.
Trên tấm lưng hắn, vết thương chồng chéo chằng chịt, hằn sâu có, nông có, vô cùng dữ tợn. Sau khi ngâm nước, mép da thịt trắng bệch, khiến lòng Lục Vân Sơ trào dâng nỗi nghẹn ngào lẫn phẫn nộ, nàng lại không tài nào nổi giận được.
Nàng thực sự không biết phải đối đãi với hắn ra sao...
Nàng lấy bình sứ đựng thuốc, thấm một ít, rồi nhẹ nhàng thoa lên cho hắn.
Vừa chạm vào, thân thể Văn Triển liền cứng đờ trong giây lát.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-19.html.]
Động tác của nàng đã tận lực nhẹ nhàng nhất có thể, song Văn Triển vẫn đau đớn ư?
Nàng bèn tác nhẹ nhàng hơn nữa, tựa hồ gió thoảng. Văn Triển chẳng còn cứng đờ, mà bắt đầu khẽ run rẩy.
"Đau lắm sao?" Lục Vân Sơ khẽ hỏi.
Văn Triển cố với lấy giấy bút định viết, song Lục Vân Sơ chưa kịp chờ đợi câu hồi đáp của hắn.
Nàng thổi nhẹ vào vết thương của Văn Triển.
"Cạch." Cây bút trong tay Văn Triển rơi xuống.
"Thổi thổi có lẽ sẽ dịu đi phần nào." Lục Vân Sơ thốt: "Thấy chàng đau đớn quá đỗi."
Văn Triển không dám nhúc nhích, cũng chẳng thể nhặt bút, chỉ đành mặc cho nàng nhẹ nhàng thoa thuốc.
Động tác thoa thuốc của Lục Vân Sơ dần trở nên thuần thục, vẫn giữ sự nhẹ nhàng, mong có thể truyền tải nỗi thương xót của mình đến hắn.
Văn Triển dần chẳng còn run rẩy, cố kìm nén, từ từ điều hòa hơi thở.
Làn da hắn trắng ngần như ngọc, vai rộng lưng dài. Nếu không có những vết thương kia, hẳn là một cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.
Xương bả vai sắc cạnh, theo hơi thở hắn chầm chậm phập phồng, tựa hồ đôi cánh bướm ngọc đang vỗ cánh muốn bay cao.
Lục Vân Sơ thoa thuốc xong cho hắn, khẽ nói: "Được rồi. Sau này mỗi khi tắm rửa, ta đều sẽ thoa thuốc cho chàng."
Văn Triển vội vã khoác áo vào, nhặt lấy cuốn sổ nhỏ của mình, dùng bút chỉ vào dòng chữ đã viết trước đó.
— Ta sẽ không tắm rửa nữa.
Lục Vân Sơ luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Trước đây nàng chưa từng thấy hắn quý thân thể mình đến vậy, lại còn hứa hẹn đến hai lần.
Nàng gật đầu: "Được rồi, chàng hãy đi nghỉ ngơi đi. Trên người có thương tích, cần ngủ nhiều, không nên ngồi lâu."
Văn Triển khẽ gật đầu, vội vã bước đi.
Văn Triển đã rời đi, Lục Vân Sơ ngồi lại nơi đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì, bèn đi ra ngoài.
Sân viện này rộng rãi khôn cùng. Ngoài căn phòng thường ngày, còn có non bộ ao cảnh. Đi xa thêm chút nữa, có thể thấy một tòa đình được xây trên núi đá sừng sững.
Lục Vân Sơ trước đây từng muốn đến xem, song vì bận muối dưa, chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Tòa đình này được xây rất cao, có thể phóng tầm mắt bao quát toàn bộ phủ đệ, kể cả viện của nam chính ở kề bên.
Trong đình đặt một chiếc sập, treo rèm the lụa, trên bàn nhỏ bày biện ấm chén tinh xảo. Xem ra trước đây nữ phụ độc ác đã không ít lần ngắm nhìn cảnh tượng bên cạnh từ nơi đây.
Lục Vân Sơ khẽ trầm mặc, đoạn xắn tay áo lên, chuẩn bị quét dọn nơi này một lượt.
Ôi chao, chẳng sai được hạ nhân NPC thật khổ sở sao! Rõ ràng đầu thai tiểu thư danh giá, việc gì cũng phải tự mình ra tay.
Nghĩ đến việc Văn Triển thích sạch sẽ, nàng quét dọn vô cùng cẩn thận, chăm chút từng góc nhỏ, không hề bỏ sót.
Quét dọn xong xuôi, nàng mệt lả người, liền nằm vật xuống sập, định bụng nghỉ ngơi đôi lát, nào ngờ lại thiếp đi lúc nào không hay.
Mặt trời đứng bóng, ánh nắng vàng rực rải khắp người nàng, ấm áp dễ chịu.
Nàng ngủ say sưa, khẽ cựa mình trên sập một cái. Giây lát sau, nàng cảm thấy trên người dường như nặng thêm chút, thân thể lại càng ấm áp hơn.
Bạn thấy sao?