Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Văn Giác: ??
Nàng vừa oán trách xen lẫn kinh ngạc: “Ngươi sao vậy, đè nát hết cả rồi, đến lợn húc cũng không nát tươm đến vậy!”
Văn Giác: ???
Văn Triển ung dung bước tới, vừa hay nghe thấy câu này, lại khẽ ho.
Lục Vân Sơ nghiêm nghị nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn quả nhiên đang ẩn chứa ý cười, quả thực là đang mỉm cười.
Nàng quay đầu, oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm Văn Giác, dõi theo hắn vật vã bò ra khỏi hố.
“Lục Vân Sơ, ngươi có bệnh không?” Văn Giác phủi phủi lá rau trên người: “Kẻ nào lại đào hố giữa sân thế này?!”
Lục Vân Sơ nghiêm túc giải thích: “Không phải hố, là hầm tích trữ.” Ai biết được cốt truyện sẽ nhốt nàng trong viện này đến bao giờ, nàng phải tích trữ lương thực cho thật tốt.
“Kẻ nào lại đào hầm tích trữ giữa sân chứ?!”
“Nơi này rộng rãi mà.”
“Khụ khụ.” Văn Triển lại khẽ ho.
Văn Giác giận đến dậm chân, chẳng còn giữ nổi phong thái: “Ngươi có biết đây là nơi nào không, tấc đất tấc vàng, nơi này ngàn vàng cũng khó mua!”
“À, giờ ta biết rồi. Chẳng trách dễ đào đến vậy.”
Văn Triển không kìm được nữa, giơ tay áo che mặt: “Khụ khụ.”
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn, có gì đáng cười đến vậy?
Văn Giác giận đến phì phò: “Điên rồi!” Hắn phất tay áo bỏ đi, vừa đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, đổi thành tiểu bộ đi ra ngoài viện.
“Chỉ đào có một cái hố thôi mà.” Lục Vân Sơ liếc mắt khinh thường.
Văn Giác quay đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không phải sợ lại rơi xuống đâu!”
Lần này Văn Triển không sao ngừng ho được nữa.
Lục Vân Sơ đợi hắn cười xong vẫn không thấy có gì đáng cười, bèn gãi gãi đầu nói: “Các ngươi sao thế, hắn là huynh trưởng, cớ sao lại đối xử với chàng như vậy chứ?”
Văn Triển dừng lại nhìn nàng.
Nàng càng nghĩ càng tức: “Lần sau hắn còn thế, ta sẽ đào hố khắp đường hắn đi, cho hắn ngã chết, tên vương bát đản ấy!”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục Vân Sơ đột nhiên bật cười, càng nghĩ càng thấy buồn cười, cười đến nghiêng ngả ngửa nghiêng, không thể ngừng lại.
Nàng vừa cười vừa nói: “Xem hắn còn dám âm dương quái khí, buông lời ngông cuồng—” Nàng cười đến chẳng còn dáng vẻ, vừa quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Văn Triển.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-16.html.]
Hắn cũng đang mỉm cười, chỉ là lần này cười đặc biệt yên lặng, mày mắt cong cong, ý cười ấm áp lan tràn.
Lục Vân Sơ khẽ ho hai tiếng, cảm thấy mình cười đến quên cả trời đất, có chút ngượng nghịu, gãi gãi mặt, tránh ánh mắt hắn.
Hai người lặng im hồi lâu, Lục Vân Sơ chợt vỗ trán, từ trong n.g.ự.c áo lấy ra giấy bút đã chuẩn bị từ trước: “Tặng chàng.”
Văn Triển nhìn cuốn sổ tay cùng cây bút than trong tay nàng, trong chốc lát chưa lĩnh hội.
Lục Vân Sơ bèn cầm bút than gạch vài nét lên cuốn sổ: “Dùng để viết chữ đó. Bút lông cồng kềnh, bất tiện mang theo người, cái này lại gọn nhẹ tiện lợi.”
Văn Triển thân mang trọng thương, cử chậm chạp, không phải người chậm chạp. Lúc này hắn lại ngây người, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ, hàng mi khẽ rung, tựa hồ đang trầm ngâm suy tư.
Sau vài khắc mới rụt rè đưa ngón tay chỉ vào bản thân, khẽ nghiêng đầu hỏi.
Lục Vân Sơ đưa giấy bút về phía trước, cười nói: “Đương nhiên là tặng chàng rồi!”
Văn Triển nhận lấy giấy bút, tỷ mỷ ngắm nghía, khóe môi dần dần cong lên, hắn khó tin đến thế, ánh mắt chứa đựng niềm hân hoan kìm nén.
Trang đầu tiên Lục Vân Sơ đã vẽ vẫn còn bỏ trống một khoảng lớn, hắn không viết vào đó, mà lật sang trang mới, viết ngay ngắn hai chữ “Tạ ơn” ở góc trên bên phải.
Hắn chưa từng dùng bút cứng này, chưa quen cảm giác khi bút cứng chạm giấy, chữ viết ra không đẹp bằng bút lông, vẫn thanh nhã.
Thấy rõ hắn say mê món quà này, Lục Vân Sơ khẽ nheo mắt cười: “Sau này ra ngoài phơi nắng nhiều hơn nhé, trong phòng ngột ngạt bức bối lắm.”
Văn Triển viết lên sổ: “Được.”
“Có gì muốn nói với ta, cứ viết ra là được.”
—— Được.
Rõ ràng chỉ cần gật đầu là đủ, thế mà hắn lại nhất mực phải viết ra. Món quà bất chợt nảy ra trong ý nghĩ của Lục Vân Sơ, vốn chẳng đáng kể là bao, lại được hắn thích đến nhường này, khiến nàng cũng cảm thấy có chút ngượng nghịu.
“Đi thôi, chàng đứng ngoài đủ lâu rồi, hôm nay vậy là được. Đầu gối chàng bị thương, phải dưỡng.” Nàng xoay người đi vào phòng, Văn Triển sải bước theo sau.
Trời quang gió mát, ánh dương dịu dàng khẽ rọi, ngay cả chiếc lá khô rụng xuống cũng bỗng chốc trở nên sinh diệu kỳ.
Bụng Văn Triển không tốt, Lục Vân Sơ chỉ có thể nấu cháo cho hắn uống. Hắn uống cháo, Lục Vân Sơ ngồi đối diện ăn ngon lành món cay nồng. Thật sự có phần quá đáng, vì thế nàng quyết định cho Văn Triển vài món lỏng khác, đổi đổi khẩu vị.
Nơi này ban đêm không có hoạt giải trí, nàng ngủ sớm, sáng dậy cũng sớm, chui vào bếp, chuyên tâm mày mò nấu nướng, coi như là hoạt giải trí duy nhất.
Đợi xong, vui vẻ trở về phòng, lại thấy cửa phòng hé mở.
Lục Vân Sơ ngẩng đầu nhìn sắc trời, ước chừng thời gian, hẳn là giờ Tỵ…
Nàng đẩy cửa, nhẹ bước vào phòng.
Trong phòng tĩnh lặng như ngày ấy, đến tiếng kim rơi cũng có thể vọng rõ.
Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Mấy ngày trước, cứ tới giờ Tị, nàng vẫn đang ở trong bếp, cớ sao hôm nay lại trở về sớm hơn một chút, đúng lúc bắt gặp cảnh này? Chẳng lẽ mỗi ngày vào giờ Tị, hắn đều phát bệnh như vậy sao?
Bạn thấy sao?