Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Lục Vân Sơ vuốt nhẹ gương mặt mình, thầm nghĩ mình vẫn đang mang gương mặt của nữ phụ độc ác, giọng điệu cần phải đặc biệt lưu tâm. Nàng vội vàng dịu giọng: "Sau này, chàng muốn dùng món gì cứ báo cho ta, nếu tìm được mỹ vị nào, ta cũng sẽ chia sẻ cùng chàng. Chàng phải ăn uống cho tốt, dưỡng thương cho khỏe."
Văn Triển khẽ nhíu mày, giơ tay toan viết điều gì đó, dường như muốn từ chối thiện ý mà hắn không thể nào chấp nhận này.
Khi hắn đưa tay, ống tay áo buông thõng, để lộ cổ tay trắng nõn nà, cùng vòng vết thương sâu đến tận xương, trông đặc biệt rõ ràng.
Vết thương nặng hơn hôm qua, Lục Vân Sơ sững sờ, khẽ ngồi xổm trước mặt hắn, lòng đầy lo lắng cất tiếng hỏi: "Vết thương của chàng sao lại ra nông nỗi này?"
Nàng lại lo lắng nữa rồi, ánh mắt Văn Triển rơi trên tay mình, hắn luống cuống che giấu vẻ bối rối, như thể bản thân là thủ phạm tội.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa, khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt để trấn an nàng rằng không sao cả.
Nhưng Lục Vân Sơ không nhìn thấy, nàng chăm nhìn vết thương của hắn, gặng hỏi đến cùng: "Đêm qua chàng tắm gội thế nào?"
Văn Triển hiển nhiên không nghĩ nàng sẽ hỏi chuyện này, có phần chẳng kịp phòng bị.
"Là dùng khăn lau người, hay là cởi hết y phục vào thùng tắm?"
Nàng hỏi quá trực tiếp, Văn Triển cứng đờ cả người, đôi vành tai bất giác ửng đỏ không đúng lúc. Hồi lâu, hắn mới nhận ra không thể không trả lời câu hỏi này, cắn môi, ghì bút viết lên mặt bàn hai chữ "cái sau".
Lục Vân Sơ tựa một con mèo xù lông tức giận: "Chàng có biết vết thương của chàng nghiêm trọng đến nhường nào không, mà còn dám ngâm nước? Ta cứ tưởng chàng chỉ lau qua người, nào ngờ chàng lại không xem trọng thân thể mình đến vậy!"
Lại nàng không vui rồi, Văn Triển từng nét từng nét viết lên mặt bàn: "Thứ lỗi cho ta."
Vết thương trên tay hắn thịt da lật tung, nếu là người thường sớm đã đau đến nghiến răng, không cách nào cử , hắn vẫn giữ một dáng vẻ thản nhiên đến vô tâm, vẫn vững vàng viết chữ trên mặt bàn.
"Chàng không đau sao?" Lục Vân Sơ vội vàng giữ lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng gỡ tay hắn khỏi mặt bàn.
Văn Triển rất bối rối, hắn chẳng thể cất lời, nếu không viết chữ, ngay cả lời xin lỗi cũng chẳng thể bày tỏ.
Lục Vân Sơ sau khi gỡ tay hắn ra, không buông ra, mà là cúi gần nhìn một cái, khuôn mặt nhăn nhó, lặp lại hỏi: "Nghiêm trọng thế này, chàng không đau sao? Còn dám ngâm mình trong nước!"
Câu hỏi này khó Văn Triển, hắn cúi mắt, giữa mày dấy lên một làn sương mờ mịt, cảm nhận một chút, khẽ gật đầu, vẻ mặt mơ hồ như muốn đáp lại lại không chắc.
Động tác gật đầu của hắn hơi do dự, bởi lẽ hắn chưa từng cảm nhận qua cái gọi là "không đau", nên cũng khó lòng phán đoán thế nào là "đau".
Lục Vân Sơ trợn tròn mắt: "Vậy mà chàng còn dám tắm?"
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-14.html.]
Tay áo Văn Triển bị nàng nắm lấy, chẳng dám cử , lại không muốn nàng giận, chỉ có thể đổi sang tay trái, dùng ngón tay ám chỉ lên mặt bàn hai chữ "thân thể quá dơ bẩn".
Nghĩ đến lúc hắn vừa được thả xuống, thân thể phủ đầy vết m.á.u đỏ đen, Lục Vân Sơ như quả bóng bị kim châm, lập tức xẹp hơi, không biết mở lời thế nào, cuối cùng chỉ biết vừa thở dài vừa vội vã nói: "Song cũng chẳng thể tùy tiện để vết thương chạm nước được."
Hắn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
"Phải thoa thuốc cẩn thận vào."
Hắn lại khẽ gật đầu.
Lục Vân Sơ chống đầu nhìn hắn, thực sự chẳng biết sao với hắn nữa, đột nhiên đứng dậy, vội vã chạy về phía gian bếp.
Nàng lấy từ dưới bếp ra một mẩu than củi cháy dở, vạch thử xuống đất vài đường, thấy có thể dùng được. Nàng vội vã quay về sương phòng, tìm một mảnh vải cũ quấn quanh, cắt giấy thành những miếng nhỏ, cẩn thận khâu lại.
Vậy là, bộ bút giấy sơ sài đã hoàn thành.
Khi nàng trở về, Văn Triển đã không còn ngồi trước bàn.
Trong lòng hoài nghi, nàng rảo bước về phía cửa. Chưa kịp đến nơi, chợt nghe thấy tiếng người vọng lại từ hành lang.
"Bệnh của đệ dường như càng ngày càng trầm trọng."
Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, khiến Lục Vân Sơ chợt ngừng thở. Văn Giác sao lại xuất hiện lúc này!
Nỗi sợ hãi đã ám ảnh nàng suốt hai kiếp trước chợt trỗi dậy trong lòng. Nếu hắn phát hiện ra những vết thương trên người Văn Triển, liệu nàng có phải tiếp tục cuộc chạy trốn vô vọng ấy không?
Văn Triển... liệu hắn có khai ra không?
Lục Vân Sơ rón rén, từ từ tiếp cận khung cửa sổ.
Qua ô cửa sổ khép hờ, nàng trông thấy hai nam nhân đang đứng dưới hành lang.
Văn Triển cao hơn Văn Giác chừng nửa cái đầu, song lại gầy gò hơn hắn ta nhiều phần. Văn Giác vận y phục tề chỉnh, gấm vóc lụa là, những hoa văn chìm trên cẩm bào dưới ánh dương càng thêm lấp lánh, nổi bật lên nét nghèo khó của bộ y phục vải thô sẫm màu mà Văn Triển đang khoác trên mình.
Song, điều đó cũng càng tôn lên khí chất thanh cao thoát tục nơi Văn Triển. Nếu ví Văn Giác như đại bàng sắp vỗ cánh bay vút trời xanh, khí thế ngất trời, thì Văn Triển lại tựa một ngọn ngọc sơn sắp đổ, thân phủ một tầng khí tịch dương u ám, như thể một trận tuyết lớn giữa mùa đông gột rửa vạn vật, chỉ đợi ánh dương vừa ló, liền tan biến không còn dấu vết, tựa hồ chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Văn Giác không hề nhìn Văn Triển, dường như theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn, lấp lửng cất lời: "...Ta biết đệ chẳng còn vướng bận hồng trần, mạng sống này của đệ... đệ phải cố gắng mà giữ lấy."
Bạn thấy sao?