Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nụ cười trên mặt Văn Giác khựng lại.

Giọng tiểu tư vẫn tiếp tục: “Kèm theo đây là danh sách thực phẩm cần dùng, mong giúp ta dặn dò quản sự trong phủ: rau tươi, thịt, gạo, mì, dầu ăn, các loại gia vị, trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, nếu có cá cũng có thể lấy thêm ít—”

Sắc mặt Văn Giác lúc xanh lúc tái. Mỗi một chữ được đọc ra, hàm răng Văn Giác lại nghiến chặt thêm một phần.

Liễu Tri Hứa thực sự không thể nhịn cười được nữa, lạ lùng liếc nhìn Văn Giác, ánh mắt nàng luân phiên đảo giữa tờ giấy và gương mặt tái xanh của hắn.

Văn Giác gân xanh nổi vằn trên trán, nhịn nín đến cực hạn, bỗng gắt lên: “Đủ rồi! Câm miệng!”

Tiểu tư tức thì im bặt.

Văn Giác tức giận đến nỗi giọng nói cũng run rẩy: “Kẻ điên Lục lại đang giở trò gì nữa đây! Hay lắm, lần này nàng ta lại trở nên xảo quyệt hơn nhiều rồi, dám dùng cách này để vu oan ta ư? Tốt, tốt lắm thay!”

Liễu Tri Hứa cúi mi, khẽ khàng cất lời: "Văn công tử bớt giận." Nàng khẽ ngừng lại, song nỗi băn khoăn vẫn thôi thúc, khiến nàng phải cất tiếng hỏi: "Chỉ là ta có điều chưa rõ, với thân phận nhị phu nhân phủ Văn, vì sao nàng lại chẳng thể sai khiến hạ nhân, vì sao không thể nhờ bếp lớn lo liệu cơm nước, mà phải tự mình chuẩn bị nguyên liệu tươi về viện, chẳng khác nào muốn lập riêng một gian bếp tại tư viện của mình."

Văn Giác nghiến răng ken két: "Đây chính là quỷ kế của nàng ta, lại dùng thủ đoạn vô sỉ này vu khống cho ta. Nàng ta sao có thể không sai khiến được hạ nhân, tất thảy hạ nhân trong viện ấy đều là người của nàng ta! Còn không chịu dùng cơm từ bếp lớn, chẳng phải là muốn vu khống ta hạ độc nàng ta ư? Một kẻ kiêu căng ngạo mạn như nàng ta, sao có thể khiêm cung cẩn trọng đến vậy, lại còn đi cầu xin một kẻ xa lạ, vừa mới gặp mặt lần đầu?"

Liễu Tri Hứa không đáp lời nữa, trong lòng tự có phán đoán.

Văn Giác giận dữ phất tay áo, xoay người lại, phân phó bọn hạ nhân: "Đưa! Muốn thứ thực phẩm gì, đều phải đưa cho nàng ta! Sau này bếp lớn cũng đừng đưa cơm nữa, kẻo nàng ta lại tự ra vấn đề mà đổ oan cho ta, tiện nhân điên khùng này!"

Bên kia Lục Vân Sơ vui vẻ trở về viện, bỗng không nhịn được hắt xì một cái.

Vừa rồi nàng chẳng tự chủ được mà viết thư, liền nhớ ra tiết trong sách. May mà trong sách không miêu tả chi tiết cách nữ phụ viết thư ra sao, nội dung thư lại có thể thay đổi, nàng liền thừa cơ thỉnh cầu nữ chính giúp đỡ, mang một ít thực phẩm đến viện của mình. Theo kinh nghiệm hai kiếp trước của nàng, nhân vật càng thuộc tuyến chính, khả năng tự chủ tư duy càng mạnh mẽ, việc nhỏ nhặt này, nữ chính hẳn có thể ra tay tương trợ.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, đã có người đẩy từng cỗ xe chất đầy thực phẩm đến, khiến Lục Vân Sơ vui mừng khôn xiết, không ngừng xoa tay.

Nữ chính quả nhiên là một bậc tiên tử lương thiện.

Nàng vừa ngâm nga vừa chỉ huy hạ nhân vận chuyển thực phẩm, nào biết mình đã vô gieo một mầm oán hận không nhỏ trong lòng nam chính.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-11.html.]

Đến khi công việc bên này xong xuôi, trời vừa hửng sáng.

Sau khi sắp xếp thực phẩm xong xuôi, tất cả hạ nhân đều như tránh ôn dịch mà vội vàng rời khỏi viện. Lục Vân Sơ không giữ ai lại, đối với nàng, thà ở một mình cho thoải mái, còn hơn giữ lại những hạ nhân chẳng thể giao tiếp.

Nàng trước hết sắp xếp thực phẩm, rồi bắc nồi cháo lên bếp, vặn nhỏ lửa, để cháo từ từ hầm kỹ, sau đó trở về phòng trong.

Đêm qua khí trời se lạnh, cửa nẻo trong phòng đóng kín mít, đến sáng ắt có phần ngột ngạt. Lục Vân Sơ đẩy từng cánh cửa sổ ra. Vừa bước vào phòng trong, nàng chợt nhớ ra có thể vẫn còn người đang say ngủ bên trong, vội vàng rón rén bước đi.

Tuy nhiên kẻ trọng thương Văn Triển đã tỉnh giấc, hắn đang tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, Lục Vân Sơ vừa bước vào, hắn liền để ánh mắt dừng lại trên người nàng.

Bất kể nàng đi lại hay đẩy mở cửa sổ, ánh mắt hắn vẫn không hề rời đi.

Hắn tưởng Lục Vân Sơ sẽ chẳng phát giác, dù sao nàng bước vào chỉ khẽ liếc nhìn hắn một cái rồi chẳng bận tâm nhìn lại thêm lần nào, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho hắn.

Nào ngờ Lục Vân Sơ vốn nhạy cảm với những ánh nhìn dò xét, khi đẩy một cánh cửa sổ để ánh dương tràn vào, bỗng nhiên xoay mình, đối diện với Văn Triển.

Ánh mắt Văn Triển dường như bị bỏng rát, vội vàng dời đi chỗ khác.

Hắn vẫn luôn là dáng vẻ lãnh đạm vô cảm, Lục Vân Sơ thấy chẳng mấy hứng thú, liền chẳng thèm nhìn hắn nữa.

Văn Triển bỗng nhiên đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía nàng.

Lục Vân Sơ nhìn thân hình cao gầy của hắn, trong lòng dấy lên chút do dự, không biết có nên lánh xa hay không. Hai người như chim kinh sợ cành cong, chỉ một thoáng gió cỏ lay cũng đủ khiến họ cảnh giác, song lại không nén nổi tò mò mà âm thầm quan sát đối phương.

Chỉ qua một đêm, thương thế của Văn Triển vẫn còn nghiêm trọng, dù bước chân chậm rãi vô cùng vững vàng. Trong lúc Lục Vân Sơ tâm tư bay bổng, hắn đã đến bên cửa sổ, cùng nàng đẩy mở hết thảy cửa sổ trong phòng.

Thì ra, hắn đứng dậy chỉ cốt để mở cửa sổ... Lục Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm, lại dấy lên chút thất vọng khôn tả.

Nàng nhìn những cánh cửa sổ còn lại, quyết định để lại phần còn lại cho Văn Triển: "Chàng mở nốt những cánh cửa sổ còn lại đi."

Nói xong đoán chừng giờ này cháo hẳn đã nhừ, liền xoay người, cất bước về phía nhà bếp.

Nàng vừa đi khỏi, ánh dương rực rỡ giờ Tị liền trượt dài trên khung cửa. Văn Triển nhìn chằm chằm vào tia nắng dịu dàng song chẳng chút hơi ấm ấy, nhíu mày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...