Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Tri Hứa đầu óc hoàn toàn mơ hồ, theo bản năng phản xạ đáp: "Ta họ Liễu."

“Liễu nương phải không?” Lục Vân Sơ khẽ liếc thấy bóng Văn Giác đang đuổi tới, cảm thấy thân thể không tự chủ được mà xoay người, vô thức cất lời: “Ta nhớ kỹ rồi.”

Liễu Tri Hứa ngẩn ngơ nhìn nàng. Lục Vân Sơ vội vàng móc từ trong vạt áo ra một bức thư, khẩn trương nói: “Liễu nương mong giúp đỡ ta một việc, xin cảm ơn nương.”

Nói đoạn, nàng nhét bức thư vào tay Liễu Tri Hứa, khóe mắt nhận thấy Văn Giác đã đến gần, vội vã rời đi, thoáng chốc đã khuất dạng.

Liễu Tri Hứa cầm thư ngẩn ngơ, đang định nhét vào tay áo thì bị Văn Giác đuổi kịp, ngăn lại.

“Nàng ta đưa cho thứ gì?” Văn Giác sắc mặt tái xanh. Khi ở ngoài xử lý công việc, hắn hay tin hạ nhân tâu lại rằng Lục Vân Sơ suốt ngày ở yên trong viện, không màng thế sự bên ngoài, ngoài việc thay đổi một lượt hạ nhân ra thì chỉ có chìm trong men say mỗi ngày. Hắn liền yên lòng, tưởng kẻ điên Lục kia sau khi gả cho Văn Triển sẽ sống an phận, trong lòng thậm chí còn mong nàng chìm trong men say đến tận lúc quy tiên cũng là một kết cục viên mãn. Nào ngờ thấy nàng dáng vẻ này, dường như vẫn chưa buông bỏ âm mưu hiểm độc nhắm vào mình.

Liễu Tri Hứa đáp: “Không rõ. Vị nương… vị phu nhân ấy là ai vậy?”

Đối diện với đôi mắt tựa khói sương của Liễu Tri Hứa, Văn Giác trong lòng khẽ lay , hạ giọng: “Nàng ta vốn là một kẻ điên khùng, chớ bận tâm. Nếu nàng ta dám đến quấy nhiễu , cứ sai người báo lại cho ta, ta sẽ tự mình xử lý.”

Liễu Tri Hứa lòng mang suy tư, không hỏi thêm.

“Đưa bức thư ấy cho ta.” Văn Giác nói.

“Chuyện này…” Liễu Tri Hứa có phần do dự.

Văn Giác thẳng tay đoạt lấy bức thư từ tay nàng: “Nàng ta thô bỉ vô lễ, trong thư chắc chắn đầy rẫy những lời nguyền rủa, đe dọa nương.”

Trong nguyên tác, sự việc vốn là như vậy. Lục Vân Sơ viết một bức thư đe dọa dài, lật lọng trắng đen, thêu dệt mối ân oán giữa nàng và nam chính. Nữ chính dẫu chẳng tin hoàn toàn, song trong lòng cũng đã gieo mầm nghi kỵ. Chỉ là trong nguyên tác, nữ phụ nhét thư xong liền đi, không nói thêm lời nào, còn Lục Vân Sơ lại nói thêm một câu cảm ơn. Chỉ khác biệt mấy hơi thở mà thôi, vậy mà đã khiến nam chính chứng kiến được hành trao thư này.

Liễu Tri Hứa muốn lấy lại thư, chẳng muốn đôi co mà mất đi phong thái đoan trang của mình, chỉ có thể nhíu mày nói: “Văn công tử, bức thư này do vị phu nhân kia đích thân trao cho ta. Xem hay không xem, ta tự có phán đoán của riêng mình, ngài không có quyền định đoạt.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-10.html.]

Nghe lời nàng ấy, Văn Giác chẳng hề nổi giận, trái lại còn thêm phần ngưỡng mộ: “Cô nương đối với ai cũng khiêm nhường lễ độ, có từng suy xét xem, liệu họ có xứng đáng được đối đãi như vậy chăng?”

Hắn ta nói xong cũng không đợi Liễu Tri Hứa đáp lại, tự tiện mở bức thư: “Nếu không tin, cứ xem rồi sẽ rõ. Ta nào phải kẻ ưa thích sau lưng chê bai, gièm pha người khác. Ta dám đoan chắc rằng nàng ta sẽ viết thư nhục mạ , là bởi ta đã xác định rõ ràng điều đó mới dám cất lời.”

Mới mở được phân nửa, hắn đã chợt chùn tay, cảm thấy chạm vào bức thư Lục Vân Sơ viết sẽ vấy bẩn ngón tay mình. Với vẻ ghê tởm, hắn ném bức thư cho tiểu tư đứng kề bên: “Ngươi đọc đi.”

Liễu Tri Hứa liếc nhìn Văn Giác, chẳng hề ngăn trở. Từ khi hai người quen biết, Văn Giác đã để lại ấn tượng khác biệt với thường nhân trong lòng nàng. Nàng tin Văn Giác không phải kẻ không có bằng chứng xác đáng mà dám tùy tiện khẳng định phẩm tính xấu xa của một người, chỉ là vị nương áo đỏ kia ngôn hành bất nhất, thực sự kỳ quặc khó lường, khiến nàng nhất thời khó lòng phán xét.

Khi nàng còn đang chìm trong suy tư, tiểu tư đã mở thư ra.

Hắn ta nhanh chóng lướt mắt qua nội dung thư, do dự nhìn Văn Giác.

Văn Giác phì cười một tiếng, vạn sự đều nằm trong lòng bàn tay hắn: “Ngươi hãy đọc đi! Đọc cho ta và Liễu nương nghe, ta muốn xem nàng ta thêu dệt những lời hoang đường, điên rồ sau lưng ta ra sao. Lần này ta vạch trần tất thảy âm mưu xảo quyệt của nàng ta dưới ánh sáng mặt trời, sau này dẫu nàng ta có nói điều gì, e rằng trong lòng Liễu nương cũng sẽ tự có phán đoán cho riêng mình.”

Tiểu tư vẫn giữ vẻ chần chừ do dự. Văn Giác bất chợt mất kiên nhẫn, quát khẽ: “Đọc!” Nói đoạn, hắn liếc nhìn Liễu Tri Hứa mong manh như cành liễu: “Những lời dơ bẩn, cứ bỏ qua.”

Thế là tiểu tư cầm tờ giấy, ấp úng đọc lớn: “Kính gửi Liễu nương. Ta là Lục Vân Sơ, nhị phu nhân của phủ Văn. Ta biết không quen biết mà mạo muội viết thư này gửi đến , quả thực có phần đường đột, song ta thực lòng không biết phải cách nào cho vẹn toàn.”

Văn Giác nhếch môi cười khẩy. Quả nhiên, đúng như hắn ta dự đoán.

“…Ta có một việc muốn nhờ, lời khẩn cầu này quả thực vô cùng kỳ quặc, mong nương rộng lòng lượng thứ. Ta cũng chẳng biết nên giải thích ra sao. Ta biết nương thiện lương nhân hậu, nhất định sẽ ra tay tương trợ ta.” Tiểu tư nghiến răng, từng câu từng chữ đọc rõ ràng những lời sau.

Văn Giác: “Hừ.”

“…Ta muốn nhờ giúp ta dặn dò ngoại viện cung cấp thêm chút thực phẩm tươi cho viện của chúng ta. Ta biết sẽ khó lòng lý giải, mà ta cũng chẳng biết nên giải thích ra sao, thực ta không thể sai khiến hạ nhân nơi đây. Nhưng ta biết họ sẽ nghe lời nương. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa phù đồ. Liễu nương, xin nương hãy ra tay cứu giúp.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...