5.
Tôi mặc đúng chiếc váy y hệt đến tập đoàn Giang thị.
Lúc bước ra khỏi thang máy, tôi chạm mặt Tô Tuyết Nhi.
Đụng hàng không đáng sợ — ai mặc xấu người đó xấu hổ.
Lúc này, người xấu hổ chính là Tô Tuyết Nhi.
Xung quanh là những nhân viên bận rộn đi qua đi lại.
“Giang Lưu Cảnh tặng à? Nhìn cũng đấy.”
Tôi liếc ta một cái, tùy ý buông lời.
Giọng tôi không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để người xung quanh nghe thấy.
Tôi lập tức cảm nhận mọi người bắt đầu chậm bước, hóng hớt chuyện.
Sắc mặt Tô Tuyết Nhi lập tức trở nên khó coi.
“Hứa Băng, tôi gọi cà phê rồi, phiền chia cho mọi người nhé.”
Tôi không thèm Tô Tuyết Nhi nữa, còn Hứa Băng thì vui vẻ mang cà phê đi phát.
Tôi quen hết người ở phòng tổng giám đốc, ấy còn rất chu đáo, dán tên từng người lên cốc, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.
Tất nhiên, ai cũng có — trừ Tô Tuyết Nhi.
Cà phê phát xong, không khí trong văn phòng trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ.
Sắc mặt Tô Tuyết Nhi dần trắng bệch, càng lúc càng xấu hổ.
Tôi chẳng buồn thưởng thức biểu cảm đó, quay về công ty họp tiếp.
Hứa Băng đúng là biết cách hành xử.
Chiều hôm đó, ấy đăng bài lên vòng bè.
【Cảm ơn , mình sẽ cố gắng!】
Kèm theo bức ảnh ôm cốc cà phê áp má y chang.
Người nhận thì ngại, người khác lại hùa theo.
【Nữ phụ hơi sỉ nhục người ta rồi ha.】
【Không sao, ta chỉ là vai phụ thôi, sau cùng sẽ chết, chỉ là chất tác cho cảm của cặp chính.】
【Nhưng nữ chính kiểu này đúng là “trà xanh mà, thử ngoài đời xem mọi người có bực không?】
【Nữ phụ không phải người hiền, nữ chính cũng chẳng tốt đẹp gì.】
6.
Buổi tối, Giang Lưu Cảnh hẹn tôi đi ăn tối.
Tại phòng riêng của nhà hàng xoay tầng cao nhất – biểu tượng của thành phố.
Còn có cả Tô Tuyết Nhi.
Vừa thấy tôi, Tô Tuyết Nhi lập tức rụt rè, vô thức nghiêng người nép về phía Giang Lưu Cảnh.
“Gia Hà, có vài chuyện, nghĩ chúng ta nên rõ ràng với nhau.”
“Tô Tuyết Nhi chỉ là một thư ký của . Hôm nay ấy giúp đỡ một ly cà phê nóng, bẩn quần áo và bị bỏng tay. Để cảm ơn và bù đắp, tặng ấy một chiếc váy, mời ấy cà phê.”
Giang Lưu Cảnh rất thản nhiên, vẻ mặt chân thành.
Tốt lắm, lời hứa tối qua coi như tan thành mây khói.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Tuyết Nhi liền nhập vai.
Cô ta cúi người thật sâu trước tôi, nghiêm túc và thành khẩn:
“Xin lỗi tổng giám đốc Tống, đây là lần đầu tiên em tặng món quà đắt tiền như , em chưa từng thấy qua những thứ xa hoa thế này nên mới quá kích , có thể cách hành xử chưa đúng mực, nếu đã khiến chị khó chịu, thật sự xin lỗi.”
Nói xong, ta không dám thẳng tôi, chỉ lén liếc mắt về phía Giang Lưu Cảnh.
Nhẹ nhàng, yếu đuối, biết điều.
Chậc, thôi à?
Tôi còn tưởng sẽ có chiêu gì “trà xanh cấp thần” cơ đấy.
Không thấy tôi phản ứng, Giang Lưu Cảnh hơi cau mày:
“Gia Hà, ấy đang xin lỗi em đấy.”
Đây là đang ép tôi phải tỏ ra rộng lượng sao?
Ý là ta xin lỗi thì tôi nhất định phải tha thứ?
“Tô Tuyết Nhi,” tôi thẳng vào đóa hoa trắng bên cạnh ta, “tôi không quan tâm là cảm kích, ngưỡng mộ hay là thầm , tóm lại mấy cảm đó nên cất hết đi.
“Giang Lưu Cảnh là người có vợ, nếu có một chút lương tâm hay giới hạn đạo đức, thì đã biết giữ khoảng cách.
“Còn những hành vi của , thẳng ra rất là ‘trà xanh khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của , vì đó là việc nên , tôi sẽ không tha thứ – đó là quyền tự do của tôi.”
Sắc mặt của Giang Lưu Cảnh đã không còn dễ .
Anh ta vốn đã cho tôi một bậc thang để bước xuống.
Một người con cưng của trời, người nắm tương lai một tập đoàn lớn, từ trước đến nay lời ra là luật, hôm nay bị tôi mất mặt thế này, đương nhiên không chịu nổi.
Nhưng quên mất, tôi cũng là người bồi dưỡng người thừa kế từ nhỏ, chưa từng phải sắc mặt ai mà sống.
“Giang Lưu Cảnh, không có lần sau đâu.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?