Vào ngày kỷ niệm, tôi đến công ty của Giang Lưu Cảnh tìm .
Người đàn ông vốn luôn lạnh nhạt ấy, mà lại che ô cho thư ký mới, còn cầm túi giúp ta, kiên nhẫn đứng đợi trong mưa để ta chỉnh lại gấu váy bị ướt.
Trước mắt tôi bỗng hiện lên vài dòng chữ —
【Hay rồi, nữ chính chính thức xuất hiện!】
【Tống Gia Hà – con nữ phụ độc ác này bao giờ mới cút đi? Chướng mắt thật!】
【Bạn phía trên ơi, tôi đã xem trước cái kết rồi, nam nữ chính HE, nữ phụ chết rồi nhé!】
【Haha, trời xanh có mắt, thiên đạo luân hồi mà…】
Tốt lắm, tôi chính là Tống Gia Hà —
Nữ phụ độc ác định sẵn sẽ chết.
1.
Chỉ mới tối hôm qua Giang Lưu Cảnh còn ôm tôi, dịu dàng về ngày kỷ niệm sắp đến của hai đứa.
Vậy mà sáng nay gặp lại, tôi đã từ xa trông thấy ta che ô cho thư ký mới, cầm túi giúp ta, chờ ta chỉnh lại váy trong làn mưa phùn.
Ngăn cách bởi màn mưa mỏng.
“Cần tôi đưa về không?” Giang Lưu Cảnh hỏi.
Cô bên kia do dự, lắp ba lắp bắp cuối cùng ngước trời mưa không ngớt, khẽ gật đầu.
Hai người họ cứ qua lại như thế, hoàn toàn không nhận ra tôi đang đứng gần đó.
“Giang Lưu Cảnh.” Tôi bước lên.
“Chị… chị dâu chào chị, em là thư ký mới, em tên là Tô Tuyết Nhi.”
Cô rất lễ phép, giọng ngọt ngào, hơi rụt rè, hoàn toàn không có ý định rời đi.
【Dũng cảm lên con !】
【Tống Gia Hà mạnh mẽ thật, bảo sao Giang Lưu Cảnh không thích ta!】
Vớ vẩn, tối qua ta còn thích tôi đến chết đi .
Đàn ông ấy mà, luôn có thể tách biệt giữa cảm và lý trí.
Tôi mỉm , liếc mắt hai người họ.
Dưới trướng của Giang Lưu Cảnh, ai nấy đều biết giữ lễ nghi, đây là lần đầu tiên tôi gặp cảnh có người lôi chuyện “chị dâu” ra để lấy lòng tôi.
Đúng là kiểu “dao nhỏ cắt mông”.
【Chậc chậc, chỉ mình tôi thấy chị này ngầu thôi sao?】
【Ngầu gì mà ngầu, cứng rắn cậy thế lại thành bá đạo, còn bị tô vẽ thành nữ chính luôn à?】
Tôi và Giang Lưu Cảnh đến với nhau vì hôn nhân sắp đặt.
Anh ấy rất giỏi, cũng rất xa cách. Lạnh nhạt, lãnh đạm, trong mắt chỉ có sự nghiệp.
Có người từng , bảo tôi sẽ sống như góa phụ.
Tôi thấy như thì còn gì tốt hơn?
Sau này, chúng tôi nhau thật.
Nhưng mà, từ giờ trở đi, có lẽ tôi nên xem lại mối quan hệ này một lần nữa.
2.
“Hãy gọi tôi là phu nhân Giang, hoặc là Tổng giám đốc Tống.”
Tôi thực sự không ưa kiểu cách của này, huống hồ, tôi đâu phải kiểu dễ nuốt trôi cục tức.
Mặt ta lập tức hiện rõ vẻ tủi thân, mắt đỏ hoe: “Xin lỗi, chị dâu… Tổng giám đốc Tống.”
Thật thú vị, thuộc hạ của Giang Lưu Cảnh đều muốn lấy lòng tôi nên gọi là “phu nhân Giang”.
Tô Tuyết Nhi đúng là đặc biệt, ta thành công thu hút sự ý của tôi.
Giang Lưu Cảnh nhận ra tôi đang tức giận, khẽ bất đắc dĩ, giọng dịu dàng như chiều chuộng:
“Thôi rồi, mau lên xe đi.”
Sau đó quay sang Tô Tuyết Nhi:
“Cô ngồi xe trợ lý Lý nhé.”
Anh để lại chiếc ô cho Tô Tuyết Nhi.
【Chậc chậc, nam chính à, nhớ kỹ dáng vẻ hiện tại của nhé.】
【Tuyệt vời, ngồi chờ đến lúc nam chính gào khóc trong “trại hỏa táng” đi.】
【Bên trên chuẩn, giờ là 80% ngược nữ, 20% truy vợ.】
【Chán rồi, đợi đến 20% cuối mới hay.】
【Không ai thắc mắc sao nam chính vẫn đang có vợ à?】
【Chẳng qua là nữ phụ độc ác thôi, ỷ có tiền nên coi trời bằng vung, kết cục chẳng tốt đẹp gì đâu, đợi đến cuối xem thì biết.】
……
Bình luận chạy loạn cả màn hình.
Thông qua những dòng chữ đó, tôi đại khái hiểu ra rồi — tôi đang mắc kẹt trong một cái kịch bản kiểu tổng tài bá đạo và “bông hoa nhỏ” cố gắng vươn lên.
Còn tôi, chính là nữ phụ độc ác.
Dựa vào việc nhà giàu, tôi kiêu ngạo, coi trời bằng vung, hết lần này đến lần khác họa, chuyên hoại con đường của nam nữ chính.
Nam chính vì áp lực mà phải liên hôn với tôi — nữ phụ độc ác.
Giữa hai người hoàn toàn không có cảm, ta còn cực kỳ khó chịu với sự kiêu ngạo và lạnh nhạt của tôi, ngược lại bị thu hút bởi sự hoạt bát của Tô Tuyết Nhi, lâu ngày sinh .
Tô Tuyết Nhi là một tươi sáng, cởi mở, vào vai “gà con mới vào nghề”, dưới sự giúp đỡ của Giang Lưu Cảnh mà dần trưởng thành.
Cuối cùng hai người họ sống hạnh phúc bên nhau.
Tôi lướt sơ qua cốt truyện phát hiện ra mình không hề sản, chỉ đơn giản là… mất đi .
Tốt lắm, vấn đề chính hiện tại — chính là tránh vụ tai nạn xe kia.
Sự trưởng thành, cố gắng và nỗ lực của tôi đều là thật.
Đến giờ ăn rồi, cơn đói này cũng thật vô cùng.
Tôi sao có thể chỉ là một “nhân vật giấy”?
—
“Giang Lưu Cảnh,” tôi lạnh lùng mở miệng, “đó là ô của tôi.”
“Chỉ là một cái ô thôi mà.”
“Là hàng giới hạn của sàn diễn đấy, gần mười triệu.”
“Cô ấy chỉ mượn chút thôi, sẽ trả lại.”
“Tôi không dùng đồ người khác từng dùng.”
Tôi quay mặt đi, không thèm để ý đến ta nữa.
【Gì thế này, tự nhiên thấy sướng ghê.】
Bạn thấy sao?