Nữ Phụ Độc Ác [...] – Chương 4

8

 

"Ôn Hướng Chúc!" Diệp Hàm Sơn không biết từ đâu chui ra, đứng trước mặt tôi.

 

Tôi cảnh giác ta, lùi về sau hai bước.

 

"Ôn Hướng Chúc, tôi biết muốn dùng cách khác để thu hút sự ý của tôi, thành công rồi. Thôi rồi, đừng loạn nữa, loạn nữa thì chúng ta đều mất mặt."

 

Không phải, người này có bị sao không? Tại sao trên thế giới này lại có người đàn ông tự tin như , bọn họ cứ như thật sự nghĩ cả thế giới đều xoay quanh họ.

 

"Tôi biết tại sao giận, sau này tôi sẽ tránh xa Bộ Nguyệt là . Ôn Hướng Chúc, lớn rồi, đừng có giận dỗi như trẻ con nữa."

 

Anh ta nắm lấy tay tôi, tôi với vẻ mặt giả vờ thâm .

 

Rốt cuộc phải sao, mới có thể khiến một người đàn ông chìm đắm trong thế giới của mình thấy sự thật, sự chán ghét của tôi đối với ta còn chưa rõ ràng sao?

 

Tôi ghét bỏ muốn rút tay ra, ta càng nắm chặt hơn.

 

"Đi, về nhà với tôi, với bố mẹ tôi rằng lúc trước chỉ thôi, không phải thật sự muốn hủy hôn. Tôi nghĩ bố mẹ tôi cũng sẽ tha thứ cho ngay lập tức. Sau đó mua chút quà tặng họ, chúng ta sẽ lại như trước đây."

 

Anh ta nắm tay tôi, định kéo tôi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường.

 

Đột nhiên, một người đàn ông to lớn xông ra, một cước đá Diệp Hàm Sơn ngã xuống đất.

 

Diệp Hàm Sơn ngã sóng soài trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác, hình như vẫn chưa kịp phản ứng.

 

"Cô không sao chứ?" Người đá Diệp Hàm Sơn quay đầu tôi, hóa ra là Phó Sơ Tế.

 

"Tôi thấy ta nắm tay không buông từ xa, còn định kéo lên xe, ta không phải là kẻ buôn người đấy chứ?"

 

Sau đó ta quay đầu Diệp Hàm Sơn: "Anh trông cũng là người đàng hoàng tử tế, sao không tìm một công việc tử tế, lại đi buôn bán phụ nữ."

 

Diệp Hàm Sơn đứng dậy, trừng mắt .

 

"Đây là người mới của sao? Thảo nào, thảo nào, tôi sao đột nhiên không thích tôi nữa, hóa ra là vì đã tìm niềm vui mới. Ôn Hướng Chúc, thật sự khiến tôi thấy ghê tởm."

 

Tôi với Phó Sơ Tế đang hoang mang: "Anh đánh ta một trận giúp tôi, tôi cho 100 vạn."

 

Mắt Phó Sơ Tế sáng lên: "Cô thật sao?"

 

Tôi gật đầu: "Thấy cái đồng hồ trên tay tôi không, của Patek Philippe, mấy triệu, tôi không lừa đâu."

 

Phó Sơ Tế vận cổ tay, dáng người cao lớn người ta sợ hãi.

 

Diệp Hàm Sơn lập tức mềm nhũn: "Thôi đủ rồi, có người khác tôi cũng không quản , tôi coi như không biết là rồi. Ôn Hướng Chúc, lập tức chia tay với ta, chúng ta vẫn có thể như trước đây."

 

Tôi đảo mắt: "Phó Sơ Tế, lên!"

 

Diệp Hàm Sơn lùi lại vài bước, buông lời độc ác: "Ôn Hướng Chúc, đừng hối hận."

 

Sau đó vội vàng chạy lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

 

"Cô không sao chứ?" Phó Sơ Tế tôi với vẻ quan tâm.

 

Tôi lắc đầu, chuyển cho ta mười nghìn tệ.

 

Phó Sơ Tế còn định từ chối, tôi ngắt lời.

 

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn , nếu không tôi thật sự bị ta đưa đi rồi, cầm lấy đi, coi như là tiền cảm ơn của tôi."

 

Xem ra, phải sắp xếp vệ sĩ rồi.

 

9

 

Từ sau đó, Diệp Hàm Sơn và Giang Bộ Nguyệt bắt đầu công khai hẹn hò trước mặt tôi.

 

Thậm chí sau đó có vài lần tụ tập, bên cạnh Diệp Hàm Sơn đều là Giang Bộ Nguyệt.

 

Có người biết chuyện đến với tôi, đều bị tôi dùng lý do chúng tôi đã hủy hôn để cho qua chuyện.

 

Diệp Hàm Sơn hình như tức giận, càng ngày càng phô trương. Giang Bộ Nguyệt cũng khoe đồ hiệu trong ký túc xá ngày càng nhiều.

 

"Hướng Chúc, cậu xem, Hàm Sơn đối xử với tớ tốt biết bao, báu vật vô giá dễ có, người khó kiếm." Giang Bộ Nguyệt đang khoe với tôi chiếc túi xách mới Diệp Hàm Sơn vừa tặng ta trong ký túc xá.

 

Tôi lười để ý đến ta, ta lại càng đà lấn tới.

 

"Hướng Chúc, thật sự phải cảm ơn cậu, nếu không Hàm Sơn cũng sẽ không ở bên tớ."

 

Tôi tắt máy tính, quay đầu ta, ánh mắt đắc ý của Giang Bộ Nguyệt cũng tôi.

 

"Vậy thì, khi nào hai người mới trả cho tôi 80 vạn còn lại?"

 

Sắc mặt ta lập tức trở nên khó coi, gân xanh trên tay đang nắm túi xách nổi lên.

 

Tôi buồn ta, sau đó cầm máy tính đi ra ngoài.

 

Đồ hiệu trên người Giang Bộ Nguyệt ngày càng nhiều, ta cũng ngày càng phô trương, phô trương đến mức cả thế giới đều biết ta là bảo bối của Diệp Hàm Sơn.

 

Thật ra tôi rất tò mò, Diệp Hàm Sơn đã bị bố từ bỏ, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền cho ta tiêu xài hoang phí như .

 

Đúng , Diệp Hàm Sơn đã bị bố Diệp từ bỏ, sau khi tập đoàn Ôn thị ra thông báo hủy hôn, bố Diệp đã đưa tất cả những đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của ông ta về nhà.

 

Bây giờ nhà họ Diệp ngày nào cũng đấu đá, diễn trò cung đấu, rất thú vị.

 

Theo lý mà , Diệp Hàm Sơn sẽ không có nhiều tiền mặt như .

 

Lúc tôi còn đang nghi ngờ, thì điện thoại đòi nợ gọi thẳng cho giáo cố vấn.

 

Cô giáo cố vấn gọi mấy người trong ký túc xá chúng tôi, hỏi gần đây có ai thấy Giang Bộ Nguyệt không.

 

Ba người chúng tôi nhau, đều lắc đầu.

 

Cô giáo cố vấn thở dài, mới rõ sự thật cho chúng tôi biết.

 

Những món đồ hiệu đó căn bản không phải Diệp Hàm Sơn tặng cho Giang Bộ Nguyệt, mà đều là do ta tự vay tiền mua. Sau đó không trả tiền, người thì mất tích luôn.

 

Bọn cho vay nặng lãi không tìm thấy ta, chỉ có thể tìm trường học và bố mẹ ta.

 

Trường học thì không sao, bố mẹ ta mới là xui xẻo, người đòi nợ ngày nào cũng đến nhà, em trai ta mới bốn tuổi, bị dọa đến mức khóc lóc thảm thiết ở nhà.

 

Sau đó chúng tôi quay về, giáo cố vấn bảo chúng tôi nếu có tin tức của Giang Bộ Nguyệt thì báo cho ấy ngay.

 

"Hướng Chúc, cậu xem, tại sao Giang Bộ Nguyệt lại như ?" Từ Châu Châu khó hiểu .

 

"Ưa hư vinh thôi, có lẽ ." Tống Thiển trả lời, "Thôi, đừng nghĩ nữa, chúng ta đi thôi."

 

Nhìn bóng lưng hai người, tôi trầm tư suy nghĩ.

 

Thật ra tôi có thể hiểu Giang Bộ Nguyệt, sau khi đã quen với cuộc sống xa hoa của giới thượng lưu, sao có thể quay về cuộc sống bình thường nữa.

 

Con người ta, dục vọng đã lớn lên, thì không thể quay đầu lại nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...