4
Trong văn phòng, Giang Bộ Nguyệt camera giám sát, không thể chối cãi.
Cô giáo cố vấn ta: "Em Giang Bộ Nguyệt, rốt cuộc là em đang gì?"
Giang Bộ Nguyệt lắp bắp : "Không phải, em thật sự không phải cố ý."
Tôi lấy khăn giấy thấm khóe mắt ươn ướt: "Cô ơi, em thật sự không dối, chỉ cần tiền giặt khô mấy bộ này thôi, em cũng không đòi nhiều, Giang đưa em 300 vạn là rồi."
"300 vạn!" Giang Bộ Nguyệt kêu lên thất thanh.
Cô giáo cố vấn cũng tôi với vẻ không đồng .
"Cô ơi, em không hề dối."
Tôi chậm rãi lấy ra hóa đơn thanh toán, một chuỗi số 0 trên đó lóa mắt tất cả mọi người có mặt.
"Trong camera giám sát, Giang Bộ Nguyệt tổng cộng bẩn mười một bộ quần áo của em, không có bộ nào dưới 50 vạn. Cái dì em tặng còn đắt hơn nữa. Cô ơi, cũng biết, loại đồ cao cấp này tiền giặt ủi rất đắt, em không hề thách đâu."
Cô giáo cố vấn không gì nữa, nhà ấy cũng khá giả, biết tôi không dối.
Mặt Giang Bộ Nguyệt hoàn toàn trắng bệch, lúc trước là giả vờ, bây giờ là thật sự trắng bệch. Cô ta chỉ là con nhà bình thường, trong nhà còn có một đứa em trai, căn bản không thể nào lấy ra số tiền lớn như .
"Ôn Hướng Chúc! Cô lại đang gì !" Diệp Hàm Sơn hùng hổ bước vào từ cửa.
Giang Bộ Nguyệt vừa thấy ta, như thấy cọng rơm cứu mạng, ta yếu ớt gọi một tiếng: "Hàm Sơn." Sau đó uất ức dựa vào lòng ta.
Diệp Hàm Sơn đau lòng Giang Bộ Nguyệt, nhỏ giọng an ủi.
Tôi đôi nhân trước mặt đang chàng ý thiếp, khẩy một tiếng.
Hai người đó lúc này mới như nhận ra sự tồn tại của chúng tôi, hơi tách nhau ra một chút.
"Cô lại bắt nạt Bộ Nguyệt, Ôn Hướng Chúc, rốt cuộc tại sao lại ác độc như ? Tôi không phải đã đính hôn với rồi sao, Bộ Nguyệt chỉ là em của tôi, ghen tuông cũng phải có chừng mực chứ."
Tôi gật đầu: "Được, đã là em của , thì thay mặt ta giải quyết chuyện này đi."
"Ý là sao?" Diệp Hàm Sơn cau mày.
"Tôi cũng không có ý gì, vừa rồi giáo cũng xem qua hóa đơn rồi, cũng đồng ý. Tôi nghĩ tôi đã tát Giang Bộ Nguyệt hai cái, thì giảm cho ta 20 vạn đi. Còn lại 280 vạn, xin hỏi hai người định thanh toán như thế nào?"
Diệp Hàm Sơn cau mày khó chịu, quát khẽ: "Ôn Hướng Chúc, đừng có nghĩ dùng cách này để uy hiếp tôi."
Tôi đảo mắt ngán ngẩm: "Được, nếu đã như , chúng ta báo cảnh sát đi."
"Ấy ấy ấy ấy, không cần, không cần," giáo cố vấn ngăn tay tôi lại, "Đều là học, không cần phải như ."
Sau đó, giáo cố vấn Giang Bộ Nguyệt với vẻ không vui: "Vốn dĩ là lỗi của em, Ôn Hướng Chúc đồng ý giảm cho em 20 vạn đã là rất tốt rồi, 280 vạn còn lại vốn dĩ là em nên trả cho người ta."
Diệp Hàm Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Được, tôi trả."
280 vạn nhiều không nhiều, ít không ít, ít nhất bây giờ Diệp Hàm Sơn không thể dễ dàng lấy ra .
Cậu ấm chưa tiếp quản hai tập đoàn, không có khí thế vung tiền như rác như sau này.
Đặc biệt là trước đây tôi si , Diệp Hàm Sơn muốn gì cũng không cần , tôi sẽ dâng tận tay cho ta, còn phải giữ gìn lòng tự trọng của ta nữa.
Tiền của ta đương nhiên tiêu vào những chỗ khác, 280 vạn, chắc là phần lớn tiền tiết kiệm hiện tại của ta rồi.
"Chờ tôi về nhà, sẽ lập tức chuyển cho cậu." Anh ta nghiến răng nghiến lợi .
Tôi gật đầu: "Vậy thì mời Diệp viết giấy nợ trước đã, nếu không tôi không yên tâm."
Diệp Hàm Sơn vốn tưởng sau này chuyện với tôi, số tiền này có thể quỵt , còn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ nghe tôi như , lại còn có giáo cố vấn nhanh chóng lấy giấy bút ra, chỉ có thể bất đắc dĩ viết giấy nợ.
Cầm tờ giấy với nét chữ như muốn xuyên thủng tờ giấy, tôi hài lòng gật đầu.
Nhìn hai người sắc mặt đều không tốt lắm, tôi , mới đến đây thôi mà, mới chỉ là bắt đầu thôi.
5
Buổi tối tôi không về ký túc xá, mà trực tiếp về nhà.
Bố mẹ thấy tôi đều vô cùng ngạc nhiên, mẹ còn vui đến mức tự tay xuống bếp món tôi thích nhất. Ông quản gia đứng ở cửa, lau khóe mắt: "Lão gia phu nhân đã lâu rồi không vui vẻ như ."
Bố ngồi cùng tôi trên ghế sofa: "Hướng Chúc, sao hôm nay lại về nhà, có phải tiền tiêu không đủ rồi không?"
Nhìn khuôn mặt nho nhã lịch sự của bố bây giờ, rồi lại nghĩ đến bố tóc bạc trắng trong tù ở trong mơ, tôi thấy mũi cay cay, một giọt nước mắt rơi xuống.
Bố giật nảy mình, gọi mẹ từ trong bếp ra.
Tôi nép vào lòng mẹ, khóc một trận đã đời.
Mẹ đau lòng lau nước mắt cho tôi: "Có phải thằng nhóc nhà họ Diệp kia lại con buồn rồi không, với mẹ, mẹ đi cướp việc ăn của nhà nó."
Tôi bình tĩnh lại một chút, ngồi dậy khỏi lòng mẹ: "Bố, mẹ, con muốn hủy hôn với Diệp Hàm Sơn."
Mắt mẹ sáng lên, liên tục hỏi tôi: "Hướng Chúc, con thật sao?"
Tôi trịnh trọng gật đầu: "Vâng, con muốn hủy hôn với ta. Anh ta đã không muốn ở bên con như , cảm thấy ở bên con là thiệt thòi cho ta, thì con sẽ chiều theo ý ta."
Bố : "Được, mai bố sẽ mời Diệp tổng, chúng ta sẽ bàn bạc cho rõ ràng chuyện hủy hôn."
Tôi lắc đầu: "Không, con muốn tự mình đến nhà họ Diệp ."
Bố gật đầu: "Cũng , dù sao đây cũng là chuyện của các con, các con phải tự rõ ràng với nhau trước đã. Nói rõ ràng rồi chúng ta sẽ lập tức ra thông báo."
Mẹ xoa đầu tôi: "Hướng Chúc của chúng ta, xứng đáng có người tốt hơn."
Tôi dựa vào lòng mẹ, cảm thấy vô cùng bình yên.
Bạn thấy sao?