Nữ Phụ Bỏ Bao [...] – Chương 3

Tôi về phía bố mẹ Tưởng.

Mẹ Tưởng mở to mắt, tức giận :

“Con đang linh tinh gì ?!”

“Bọn ta sao có thể ra chuyện như ?!”

Tôi tiếp tục lạnh:

“Đừng tưởng tôi không ra, tối nay ba cố tác hợp tôi với Chu Minh Kiệt.”

“Tôi khiến ba mẹ khó chịu đến mức phải trực tiếp gói hàng đưa lên giường người ta sao?”

Nghe , lông mày bố Tưởng nhíu chặt hơn:

“Tuy chúng ta có ý định liên hôn với nhà họ Chu, cũng không đến mức ra chuyện như thế.”

Tưởng Minh Châu cố tỏ vẻ bình tĩnh:

“Chị là tôi , có bằng chứng không?”

Tôi cong môi:

“Tất nhiên là có rồi. Có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, không biết sao?”

“Người phục vụ đó đã hết với tôi rồi.”

Tưởng Minh Châu vội vàng phủ nhận:

“Không thể nào! Không phải tôi bảo ta !”

7

Không gian lập tức rơi vào im lặng.

Giờ thì không cần tôi phải gì nữa, chính ta đã tự thừa nhận.

Đúng , tôi cố gài ta.

Tối nay về nhà, tôi đánh ta trước, cho tâm trí ta hỗn loạn.

Lúc này, những gì tôi , ta sẽ không kịp suy nghĩ kỹ, rất dễ để lộ sơ hở.

Vừa xong, Tưởng Minh Châu chợt nhận ra mình lỡ lời.

“Không, tôi sai rồi! Chuyện này không liên quan đến tôi!”

Tôi nhún vai, bố mẹ Tưởng:

“Đây chính là đứa con ngoan của ba mẹ.”

“Tôi không biết mình đã gì để khiến ta hận tôi đến mức này.”

“Tôi biết ba mẹ thiên vị, dù sao tôi cũng là con ruột của ba mẹ.”

“Ba mẹ cứ để mặc ta bắt nạt tôi thế này sao?”

Sắc mặt bố mẹ Tưởng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt họ đổ dồn về phía Tưởng Minh Châu.

Cô ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Chị chỉ có lời suông, phải có bằng chứng mới .”

“Chị không thể vu khống tôi.”

Nhưng rõ ràng, bố mẹ Tưởng đã tin lời tôi.

Mẹ Tưởng khẽ thở dài, cuối cùng cũng tôi, giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều:

“Mẹ và ba con thật sự không biết chuyện này. Con không sao chứ, Tưởng An?”

Lúc này mới nhớ đến tôi sao?

Bà ta bước đến, muốn chạm vào tôi.

Tôi lặng lẽ rút tay ra khỏi vòng tay bà.

Giọng bố Tưởng cũng dịu đi:

“Chuyện này rõ ràng là Minh Châu sai. Con cũng đánh rồi, cũng trút giận rồi. Con còn muốn thế nào nữa?”

【Hu hu hu, chỗ này thực sự thấy thương cho Tưởng An quá.】

【Bố mẹ Tưởng đúng là thiên vị thật, chuyện lớn như liên hôn với nhà họ Chu cũng không với Tưởng An, trong khi Tưởng Minh Châu biết trước nên sớm có sự đề phòng.】

【Tưởng An vừa nãy bá khí quá! Vợ ơi em này…】

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nhạt đầy châm chọc:

“Tôi bị tổn thương, đưa ra vài cầu cũng không quá đáng nhỉ?”

“Tôi không muốn liên hôn, ít nhất là bây giờ thì không.”

“Và tôi muốn ra nước ngoài.”

8

Sau trận loạn đó, tôi đạt điều mình mong muốn.

Quốc gia du học là do tôi tự chọn.

Sợ có biến, tôi cầm thẻ ngân hàng, xách vali chạy thẳng không quay đầu.

Việc ra nước ngoài không phải là quyết định bốc đồng.

Suốt hai mươi năm qua tôi chỉ biết cắm đầu vào học, chạy theo các kỳ thi.

Giờ không thiếu tiền nữa, tôi cũng muốn mở mang tầm mắt, học thêm nhiều thứ.

Tôi không định để nhà họ Tưởng trở thành món hời cho Tưởng Minh Châu.

Tôi đổi sim mới, chỉ khi nào cần tiền mới gọi về cho mẹ Tưởng.

Hai năm trôi qua rất nhanh.

Bố Tưởng liên tục giục tôi về nước, tôi không để tâm.

Cho đến khi mẹ Tưởng đưa ra tối hậu thư – “cắt thẻ.”

Hết cách, tôi đành miễn cưỡng lên máy bay về nước.

Ngày tôi về, cả nhà họ Tưởng đều có mặt.

“An An cuối cùng cũng chịu về rồi.” Mẹ Tưởng .

“Còn không phải do các người ép à?”

Nụ của bà ấy hơi cứng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.

“Tuần sau là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tạ, con cũng tham dự đi. Trước mắt cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Bố Tưởng đặt tách trà xuống, lên tiếng.

“Sao? Lại muốn đem tôi đi liên hôn nữa à?”

Bố Tưởng bị tôi chặn họng, sắc mặt tối sầm:

“Với thái độ này của con, nhà họ Tạ là gia tộc giàu nhất cả nước, người ta có thèm con không?”

Nghe , tôi an tâm hơn hẳn.

“Tưởng An, có lẽ chị chưa biết, Tạ Chỉ là cháu trai ruột duy nhất của ông cụ Tạ. Năm ngoái ấy đã chính thức quay về nhà họ Tạ.”

Tưởng Minh Châu mở miệng, giọng điệu đầy vẻ hả hê, chờ xem phản ứng của tôi.

Tôi nhướn mày, nhạt:

“Ồ, vẫn chưa theo đuổi ta à?”

“Cũng đúng, lúc ta nghèo còn không lọt vào mắt xanh giờ giàu rồi thì càng không có cơ hội.”

Mặt Tưởng Minh Châu lập tức đỏ bừng vì tức giận.

Tôi nhẹ:

“Tôi khuyên sau này đừng chọc vào tôi. Hai năm nay tôi ở nước ngoài học không ít môn võ.”

“Nếu có đánh, chắc chắn không chỉ là vài vết xước như trước đâu.”

Tưởng Minh Châu cắn chặt môi, oán hận trừng mắt tôi.

Trận đầu thắng lợi, tôi hài lòng vắt chéo chân.

Giữa nổi điên và phát hỏa, tôi chọn điên loạn.

Cứ thế này, công bằng tạo ra, ai cũng phải chịu chung số phận.

Sảng khoái thật.

9

Một tuần vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.

Tối thứ Bảy, đúng sáu giờ, chúng tôi đến nhà họ Tạ dự tiệc.

Nghĩ đến Tạ Chỉ, tôi vẫn có chút bất an.

Hai năm rồi, không biết ta còn nhớ chuyện cũ không.

Vừa đến cửa tiệc nhà họ Tạ, tôi lập tức thấy Tạ Chỉ.

Nói thật, hai năm qua tôi hiếm khi nhớ đến ta.

Nhưng khi lại thấy ta lần nữa, tôi không thể không thừa nhận—

Tôi lại đáng xấu hổ mà tim đập nhanh rồi.

Tạ Chỉ mặc một bộ vest đen may đo, trước ngực cài một chiếc trâm nhỏ tinh xảo, cả người toát lên vẻ cao quý.

Biểu cảm trên gương mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Tôi len lén quan sát ta, dường như cơ bắp còn đẹp hơn trước.

Tạ Chỉ cũng thấy tôi.

Ánh mắt ta lướt qua tôi một cách lạnh nhạt, như thể chẳng hề nhớ ra tôi là ai.

【Hahahaha, Tạ Chỉ đang diễn thôi! Vì muốn bày trò trước mặt Tưởng An mà thay không biết bao nhiêu bộ đồ trong buổi tiệc rồi.】

【Có ai quên cảnh lúc biết Tưởng An ra nước ngoài, mặt ta trông như bị nợ mấy chục triệu không?】

【Đừng quên sau khi ấy đi, Tạ Chỉ nghiện ăn bánh dâu, tuần nào cũng phải ăn một cái. Đúng là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng!】

Tôi hơi bất ngờ, lén về phía Tạ Chỉ.

Anh ta nhận ra ánh mắt tôi, lập tức liếc qua lạnh lùng tôi chằm chằm.

Tôi nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhà họ Tạ là gia tộc danh giá thực sự, tiệc họ tổ chức đương nhiên không có gì phải chê.

Tôi nhàm chán lang thang khắp nơi.

Bỗng phát hiện gần đó có một chiếc xích đu.

Đi nhiều hơi mỏi chân, tôi liền nhanh chóng bước đến.

Nhưng vừa đến nơi, tôi mới phát hiện đã có người ngồi ở đó rồi.

Nhìn thấy Tạ Chỉ, tôi cứng đờ.

Lặng lẽ lùi lại, định chuồn ngay.

“Tưởng An.”

Nghe giọng ta gọi tên mình, tôi hơi căng thẳng.

Tôi nở nụ ngoan ngoãn như thường lệ:

“Hi, trùng hợp ghê.

“Tôi không biết ở đây, tôi đi trước nhé.”

Tôi vừa định quay người rời đi, Tạ Chỉ đã vươn tay, mạnh mẽ kéo tôi lại.

“Chơi xong rồi chạy? Tôi là gì của ?”

Là người xui xẻo thôi.

Tôi cẩn thận mở miệng:

“Tạ Chỉ, cái đó… ai mà không có lúc trẻ người non dạ chứ? Tôi xin lỗi , không?”

Sắc mặt Tạ Chỉ càng lạnh hơn:

“Không phải rất giỏi sao?

“Cô xin lỗi thì tôi phải tha thứ chắc? Dựa vào đâu?”

Tôi có hơi bực mình:

“Vậy muốn cái gì? Anh đâu có thiếu tiền, tôi hình như cũng chẳng có gì để bồi thường cho .”

Ánh mắt Tạ Chỉ càng sâu hơn, lực nắm trên cổ tay tôi mạnh thêm, như thể sợ tôi chạy mất.

【Ái chà, Tạ Chỉ rõ ràng là muốn Tưởng An tiếp tục “chơi” với mình mà!】

【Đúng là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng muốn theo đuổi người ta mà còn ra vẻ cool ngầu.】

Tôi bắt đầu nghi ngờ độ tin cậy của mấy cái dòng bình luận này.

Vậy thì thử nghiệm chút xem sao.

Tôi bất ngờ ôm chặt lấy ta, nhân lúc ta không để ý, hôn trộm một cái.

Hơi thở của Tạ Chỉ chợt loạn nhịp, giọng có phần tức giận:

“Tưởng An! Cô ?”

Tôi vô tội đáp lại:

“Anh không chịu buông tôi ra, tôi tưởng muốn tôi hôn chứ.”

“Nếu không phải, thì thả tôi ra đi.”

Động tác của Tạ Chỉ rất chậm, cuối cùng ta cũng buông tay, ánh mắt lạnh lẽo hơn:

“Tưởng An, tôi sẽ không bỏ qua cho đâu.

“Từ nay về sau, phải theo lệnh tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, ta quay người rời đi.

Để lại tôi đứng một mình, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...