Anh ta hứa hẹn nhiều điều hấp dẫn, cam kết sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào của tôi.
Thậm chí, ta còn ngầm ám chỉ rằng nếu tôi thả ra, tôi gì ta cũng .
Thật là một lựa chọn đầy cám dỗ.
—Nhưng khi vội vàng thể hiện nhu cầu của mình, ta lại tự đẩy mình vào thế yếu.
Lý Tuấn cũng nhanh chóng nhận ra điều đó.
Anh ta không còn lịch sự cầu xin nữa, nụ lịch thiệp biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm và lạnh lùng.
Cuối cùng ta chỉ hỏi một câu: “Cô đã gì Miên Miên rồi?”
Thật là một kẻ si .
Ban đầu tôi chỉ định để ta ở đây một ngày, giờ tôi đã thay đổi ý định.
Hãy nhốt ta ba ngày đã.
6
Ngay cả nữ phụ ác độc cũng có vai diễn của mình.
Trong nguyên tác, tôi là tiểu thư thầm nam chính Giang Minh Viễn. Vì ghen tỵ với Tần Miên Miên, “tầm thường” lại nam thần để mắt, nên tôi liên tục khó dễ.
Bao gồm không giới hạn việc tung tin đồn xấu về nữ chính, cố chia rẽ mối quan hệ của hai người, và cản trở kế hoạch tự giải cứu của họ.
Cuối cùng, tôi bị Lý Tuấn chơi đến thân bại danh liệt, mất hết tất cả.
Trong điện thoại, đám tay sai của tôi đang báo cáo hình.
【Chị Doanh, Tần Miên Miên thật sự quá hèn hạ, Giang Minh Viễn trước đây bị thương nặng như thế, ta cố trốn tránh không xuất hiện, giờ thì lại dám quay về!】
Trong bức ảnh, cặp đôi nhỏ đang ôm chặt nhau trong phòng y tế, trông như hai con gà con non nớt dựa vào nhau sưởi ấm.
Tôi qua một chút, rồi xóa đi.
【Sau này không cần gửi tin gì về Giang Minh Viễn cho tôi nữa.】
【???】
【Chán rồi.】
Sau đó, tôi xin nghỉ ốm một tuần.
Hình tượng của Thẩm Doanh trước công chúng rất tốt, nên giáo nhanh chóng cho phép nghỉ.
Có lẽ bà ta không thể tưởng tượng rằng học trò ngoan hiền của mình đang bận chọn đồ nội y gợi cảm cho một gã đàn ông.
Tôi không định để Lý Tuấn giữ lại chút tôn nghiêm hay thể diện nào, ta quá kiêu ngạo.
Nếu muốn đối thoại bình đẳng với ta, tôi phải gãy chân ta, bắt ta quỳ xuống.
Haiz, chồng cứng đầu quá cũng không tốt, để giữ lửa cảm, tôi thật sự phải tốn nhiều công sức.
Camera im lặng bấy lâu lại có chút tĩnh.
Lý Tuấn muốn đi vệ sinh.
Nhịn cả ngày, cuối cùng ta không thể chịu nổi nữa.
Có lẽ ta cũng biết bản thân trong bộ dạng mất hết khí khái này xấu hổ đến mức nào, ta cắn chặt môi, mặt tái nhợt, ngón tay nắm chặt đến mức đốt ngón trở nên xanh trắng.
Hồi nhỏ ta đã chịu nhiều khổ cực, một khi có quyền lực, lại càng phải giữ lấy lòng tự tôn, bắt cúi đầu một lần giống như bẻ gãy xương sống của .
Dù sao cũng là chỗ cần dùng, tôi không định khó lâu.
Nhưng mà…
Tôi bật mic, nhẹ nhàng ra lệnh: “Trước tiên cởi quần áo ra đã.”
7
Lại đợi thêm nửa ngày, cuối cùng Lý Tuấn cũng cởi.
Anh ta lần lượt cởi áo vest, cà vạt, cúc áo sơ mi, thắt lưng, quần tây, giống như một nghi thức mời gọi đầy ý nhị.
Những bộ quần áo đắt tiền treo lủng lẳng trên cổ tay và mắt cá chân bị xích, ta trần truồng, đang quỳ gối, làn da căng lên vì kháng cự và xấu hổ, ửng đỏ.
Giọng Lý Tuấn có chút căng thẳng:
“Tôi không mang theo bất kỳ vũ khí nào, có thể tháo còng tay cho tôi rồi.”
Anh ta ngẩng đầu đợi một lúc, không nghe thấy âm thanh gì, đang cố nén cơn giận thì tôi, với đôi chân trần, bước đến trước mặt ta, đứng đó khá lâu, rồi mới chậm rãi đưa tay ra, qua khe hở của thanh chắn, đặt lên đỉnh đầu ta.
Rất mềm mại.
Anh ta giật mình, cả người run rẩy, nhanh chóng nhận ra, cố gắng tự ép mình tiến lại gần tôi.
Anh ta giữ thẳng lưng, dùng đầu mình cọ vào lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng : “Cảm ơn em vì đã đến gặp .”
Anh ta : “Anh biết, em không phải là xấu xa, em chỉ không biết phải đối mặt với như thế nào.”
Tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Chồng à, có thể tha thứ cho em không?”
Lý Tuấn nghẹn lại: “Anh nhớ mặt em, rất dễ thương, em còn đang học đại học phải không?”
“Đúng , em đã đủ tuổi kết hôn rồi.”
“…Em còn trẻ, đôi khi sẽ mắc sai lầm, nếu em không như thế này, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn.”
Anh ta ngẩng nhẹ đầu, nụ dịu dàng vương trên môi, vẫn không ngừng tỏa ra sức hút.
Nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện tại sao trong tầng hầm của ta lại giam giữ một .
Tôi mê đắm cái cách ta giả vờ thông minh như thế này, thật đáng .
Tôi không nhịn : “Chồng đúng, tất cả là lỗi của , nếu không phải do , em nhiều như , chắc chắn sẽ không nỡ đối xử với thế này đâu.”
Tôi cúi người mở khóa cho , kéo sợi xích dài trên cổ ta, trêu ghẹo: “Hôn cái nào.”
Lý Tuấn đưa tay gỡ bỏ bịt mắt, ánh sáng đột ngột khiến mắt ta rưng rưng nước mắt, lông mi ướt sũng, ta ngước tôi, trông rất đáng thương.
Tôi tác hình chữ “V” bằng tay: “Anh có mê mẩn sự dễ thương của em không?”
Ánh mắt sâu lắng, tôi một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Em tên gì?”
“Thẩm Doanh.”
“Doanh Doanh.”
Anh ta dang tay ra, nở nụ bất lực và bao dung, như một người kiên nhẫn với sự nghịch ngợm của đời, dịu dàng mời gọi:
“Em có muốn ôm không?”
8
Anh ta đã nhận ra ham muốn bệnh hoạn của tôi dành cho ta.
Tôi cảm hết sức: “Chồng, thật chiều chuộng em.”
Sau đó, tôi lao vào vòng tay ta một cách chắc chắn.
Ấm áp, tràn đầy, tôi thở dài mãn nguyện.
Da của Lý Tuấn trơn nhẵn và nóng rực, tôi không ngừng vuốt ve vai lưng ta, cố gắng ngửi hương thơm lạnh lẽo nhàn nhạt của ta.
Sau đó, tôi ấn cây điện giật vào bên hông ta.
“Xoẹt—”
Bàn tay đang định chạm vào cổ tôi của Lý Tuấn cứng lại, ngay lập tức ta mất ý thức.
Cơ thể ta co giật, run rẩy, khuôn mặt điển trai của vẫn còn nguyên sự thù hận.
Tôi nhẹ nhàng vuốt má ta, cúi đầu hôn một cái, nhõng nhẽo:
“Có đau không chồng? Tất cả là tại , đàn ông đánh phụ nữ sẽ không có kết cục tốt đâu. Lần này em tha cho , lần sau thì không thế nữa nhé.”
Nhân cơ hội này, tôi tắm cho ta, cho ta uống chút glucose.
Khi tôi dùng xe lăn đưa ta trở lại lồng, Lý Tuấn tỉnh dậy, ta yếu ớt nắm lấy cổ tay tôi, khẽ van nài: “Anh đói rồi.”
Tôi nhíu mày, chưa kịp gì thì Lý Tuấn đã dịu dàng thêm:
“…Vợ ơi.”
Tôi phấn khởi, vui sướng buộc ta vào xe lăn, đeo tạp dề rồi đi vào bếp.
Qua màn hình camera phòng khách, tôi thấy Lý Tuấn đang quanh.
Điện thoại và chìa khóa xe của ta tôi đã cất trong tủ. Lý Tuấn kín đáo liếc tôi, đang bận rộn trong bếp, rồi dùng chân di chuyển xe lăn.
“Siri.”
Chỉ vài phút, tóc mai của ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Lý Tuấn thì thầm gọi trợ lý giọng của điện thoại: “Gọi cho trợ lý Vương.”
“Tôi đây.”
Tôi đứng phía sau, nhẹ nhàng đặt tay lên vai , Lý Tuấn cứng đờ, các cơ bắp co chặt lại, cứng đơ như đá.
Thật không chịu nổi cợt.
Tôi vui vẻ ôm lấy cổ ta, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi đang căng thẳng của ta:
“Chồng à, nhát gan thật đấy, em có ăn thịt đâu.”
Điện thoại đã kết nối, tôi không cúp máy mà bật loa ngoài.
Môi tôi ghé sát tai ta, hơi thở nhẹ nhàng: “Nói với trợ lý Vương là lại bị đau đầu, phải đến khu nghỉ dưỡng Thu Sơn nghỉ ngơi một tháng, và không ai phép phiền.”
Lý Tuấn đột ngột ngẩng đầu lên, môi ta lướt qua má tôi, lần thứ hai để lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Làm sao em biết…”
Tôi tiến lại gần hơn, trong đôi mắt đen thẫm của ta tôi thấy bóng dáng của chính mình:
“Em biết mọi thứ mà, chồng à, em đến thế giới này là vì đấy.”
“Giám đốc Lý,” điện thoại vang lên, đầu dây bên kia giọng đầy lo lắng, “cuối cùng cũng liên lạc với .”
Đôi mắt của Lý Tuấn run rẩy, khuôn mặt ta hiện lên vẻ đấu tranh nội tâm.
“Anh…”
Anh ta cúi đầu xuống, mái tóc che khuất đôi lông mày và ánh mắt, chỉ nghe thấy giọng nhẹ nhàng bình thản:
“Tôi hơi đau đầu, sẽ đi đến khu dưỡng bệnh Thu Sơn một tháng, trong thời gian này đừng phiền tôi.”
Sau khi cúp máy, ta điều chỉnh hơi thở vài lần, rồi miễn cưỡng một cái.
“Để dao xuống đi, không cần phải căng thẳng như đâu, tôi sẽ không chống đối .”
Tôi tiện tay giấu con dao sau lưng, hài lòng đẩy xe lăn đến bàn ăn:
“Chồng à, để em đút cho ăn nhé, a——”
9
Gần hai ngày không ăn uống gì, Lý Tuấn trông yếu ớt vô cùng, ta không còn phản kháng nữa mà ngoan ngoãn hé môi, nuốt từng ngụm.
Dưới mái tóc đen mềm mại, đôi mắt đen láy lặng lẽ dõi theo tôi, âm thầm đánh giá và suy đoán.
Đôi mắt này đặc biệt đẹp, đường nét tinh tế, trong veo, hàng lông mi dài rậm rủ xuống, đuôi mắt có một nốt ruồi duyên, khiến cho từ bất cứ góc độ nào vào, ta đều toát lên vẻ dịu dàng và sâu sắc, đôi mắt biết dối.
Tôi say mê ta, tay run lên, cháo tràn ra ngoài, nước súp trắng đục chảy xuống khóe môi của Lý Tuấn.
Tôi ngượng ngùng:
“Xin lỗi nhé, để em liếm—à không, lau sạch cho .”
Lý Tuấn khẽ nhướng mắt, đầu lưỡi đỏ tươi thoáng qua khóe miệng, rồi bất chợt :
“Doanh Doanh.”
Đôi môi của ta có hình dáng đẹp, màu sắc cũng tươi tắn, tôi ngắm cái lưỡi ẩn giấu trong miệng ta, tự hỏi nó mềm mại và ướt át đến thế nào, và khi nó chuyển , sẽ phát ra những âm thanh gợi cảm ra sao.
Lời của chậm rãi lọt vào tai tôi:
“Anh nghe lời em… một tháng sau, em có thể trả lại điện thoại cho không?”
Thấy tôi im lặng, Lý Tuấn càng dịu dàng cầu xin:
“Anh sẽ không trốn, cũng không liên lạc với cảnh sát. Chỉ là em cũng thấy rồi đấy, công ty có rất nhiều việc cần xử lý. Em cũng không muốn hỏng công sức của , bị ghét, đúng không?”
Ai mà quan tâm chứ.
Tôi thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn thấy sao?