22
Tôi ra nước ngoài để tham dự lễ cưới của một người từ thuở nhỏ.
Tiện thể, tôi cũng tranh thủ khảo sát thị trường thương hiệu xa xỉ quốc tế để lên kế hoạch cho tương lai của Giang thị.
Ở nước ngoài hai tháng, tôi thực sự rất bận.
Còn Liên Khư ở trong nước cũng bận không kém.
Vì chênh lệch múi giờ và công việc, chúng tôi rất ít liên lạc với nhau.
Vậy nên, khi trở về nước, tôi mới biết trong vòng hai tháng, ta đã khiến lợi nhuận của dự án mới tăng gấp bốn lần.
Thậm chí, xu hướng vẫn tiếp tục tăng.
Tôi rất ngạc nhiên.
Tôi đã biết thiên phú của ta rất mạnh, khứu giác thương mại nhạy bén.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp khả năng và tiềm năng thực sự của ta.
Hai tháng, lợi nhuận gấp bốn lần.
Hơn nữa, đây còn là một dự án mới, và ta vẫn chỉ là một “tân binh”.
Nếu đặt trong giới kinh doanh, đây chính là một kỳ tài hiếm có.
Việc ta trở nên nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn.
Quả nhiên, ta đã lên trang bìa của các tờ báo tài chính trong nước.
Trở thành cái tên các tạp chí kinh tế tranh nhau đưa tin.
Hơn nữa, nhờ gương mặt điển trai và vóc dáng xuất sắc, ta còn thu hút thêm một lượng lớn người hâm mộ.
Ngày tôi trở về, ta đang thực hiện buổi chụp ảnh cho số báo tài chính mới.
Tôi đích thân đến hậu trường đón ta.
Trên sân khấu, Liên Khư đã là một người đàn ông 23 tuổi—
Độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông.
Sự nghiệp thành công, danh tiếng vang xa.
Quan trọng nhất, thanh xuân vẫn chưa vụt tắt.
Anh ta đã đạt thành tựu mà người khác phải mất nửa đời mới có .
Và quan trọng hơn, ta vẫn còn rất trẻ.
Anh ta nhanh chóng thấy tôi.
Sau khi qua loa hoàn thành buổi chụp hình, ta lập tức chạy về phía tôi.
“Mộ Nhan, em về rồi?”
“Anh rồi! Kết quả bây giờ, em có hài lòng không?”
Đôi mắt ta tràn ngập bóng hình tôi.
Giờ tôi đã hiểu tại sao nhiều người đàn ông lại thích “người dẫn dắt” như .
Rõ ràng, ta đã chứng minh thực lực của mình.
Dựa vào những gì tôi dạy, ta đã giành sự công nhận từ tất cả mọi người.
Thậm chí còn tạo nên những cột mốc mà người khác không thể đạt .
Anh ta—
Một tân quý tộc trong giới kinh doanh, hàng triệu ánh mắt dõi theo.
Nhưng cuối cùng, khi đứng trước tôi, ta vẫn cẩn trọng, trong mắt chỉ có tôi.
Chỉ để chờ đợi một lời công nhận từ tôi.
Tôi gật đầu, thì mọi thứ ta đều có ý nghĩa.
Còn nếu tôi lắc đầu, thế giới của ta sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Thì ra…
Đây chính là niềm vui của việc “dẫn dắt” một ai đó sao?
Tôi , nhẹ nhàng đáp lại Liên Khư.
“Vừa xuống máy bay là đến thẳng đây đấy.”
Tôi đưa cho ta một chiếc túi nhỏ.
“Bên trong là nước hoa tôi tự tay pha chế.”
“Tặng quà.”
Liên Khư cẩn thận nhận lấy, như thể nó là một báu vật vô giá.
Chú cún nhỏ nhận phần thưởng, chắc chắn sẽ càng nghe lời hơn.
Càng ngoan ngoãn hơn.
Nhưng thật đáng tiếc—
Anh ta sắp bị “bỏ rơi” rồi.
Tôi muốn ta tạm thời trở thành một con sói.
Hơn nữa—
Là con sói đầu đàn.
23
Danh tiếng của Liên Khư vang xa, nhà họ Liên cũng nhanh chóng đánh hơi và tìm đến ta.
Trước khi chính thức thông báo mọi chuyện, họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng—
Xét nghiệm quan hệ huyết thống, điều tra về xuất thân của Liên Khư, và cả gương mặt ta có năm phần tương tự gia chủ nhà họ Liên.
Tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng—
Liên Khư chính là người thừa kế thất lạc của nhà họ Liên.
Họ đến rất đột ngột và đầy áp đảo.
Nhà tôi “không kịp trở tay”.
Tôi cũng “không kịp trở tay”.
Họ muốn đưa Liên Khư đi, ta không đồng ý.
Anh ta —
“Tôi không chấp nhận các người đột nhiên xuất hiện.”
“Khi tôi còn nhỏ, bị người ta mắng là đứa con hoang, không ai xuất hiện!”
“Khi bà tôi bị bệnh, không ai xuất hiện!”
“Khi tôi phải ba công việc cùng lúc để kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí, không ai xuất hiện!”
“Nhưng bây giờ, khi tất cả mọi thứ trở nên tốt đẹp, các người lại đến?”
“Nói rằng tôi là người thừa kế của nhà họ Liên?”
“Tôi không chấp nhận!”
Anh ta —
Tôi là sự cứu rỗi của ta.
Anh ta muốn ở bên cạnh tôi mãi mãi.
Tôi lạnh lùng sự cuồng loạn của ta.
Tôi không ngờ mình lại trở thành sự cứu rỗi của ta.
Cũng không ngờ rằng tôi lại là một người quan trọng đến mức này trong lòng ta.
Nhưng mà…
Anh ta vẫn chưa đủ tư cách để giữ tôi lại.
Nhà họ Liên lấy Giang thị ra điều kiện ép buộc, buộc tôi và Liên Khư phải chia cắt.
Họ rằng họ biết tất cả những gì mà Liên Khư đã trải qua ở bên tôi.
Họ cũng biết chuyện tôi đã tài trợ cho ta.
Thậm chí còn biết rõ tâm tư mà ta dành cho tôi.
Họ muốn tôi buông tay ta.
Để ta tự nguyện theo họ trở về nhà họ Liên.
Đổi lại, họ sẽ trao cho tôi dự án hợp tác với các thương hiệu xa xỉ.
Ngay cả những kế hoạch của tôi, nhà họ Liên cũng đã nắm rõ.
Và điều kiện mà họ đưa ra… tôi rất hài lòng.
Chỉ là, tôi không thể thể hiện niềm vui quá rõ ràng.
Người cuối cùng đứng trên đỉnh cao sẽ là Liên Khư.
Càng nắm quyền kiểm soát ta, mọi chuyện về sau càng trở nên dễ dàng hơn.
Vì , tôi cố kéo dài thời gian để tối đa hóa lợi ích, sau đó mới đồng ý với cầu của nhà họ Liên.
Lúc gặp lại Liên Khư, trạng thái của ta rất tệ.
“Mộ Nhan, tin em đi!”
“Anh không muốn rời xa em!”
“Anh cũng không muốn trở về nhà họ Liên, không muốn kế thừa gia tộc đó.”
“Anh chỉ muốn ở bên em thôi!”
Tôi bật lạnh lùng, vẫn không thể ngăn khóe mắt đỏ hoe.
“Liên Khư, đã sống khổ cực bấy lâu nay.”
“Chẳng lẽ vẫn chưa hiểu sao?”
“Trên thế giới này, có rất nhiều thứ không phải cứ không muốn là có thể từ chối.”
“Cũng như có những thứ, không phải cứ muốn là có thể có .”
“Anh chẳng có gì cả.”
“Còn tôi không như .”
“Tôi có ba mẹ, có Giang thị!”
“Kiến càng không thể ngăn cản xe ngựa.”
“Nếu phải chọn, tôi sẽ không chọn .”
Lần đầu tiên, tôi thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình.
Tôi —
“Liên Khư, tôi ngưỡng mộ kẻ mạnh.”
“Tôi thừa nhận mình đã rung với .”
“Nhưng tôi hy vọng người ở lại bên tôi có thể mang lại cho tôi nhiều lợi ích nhất.”
“Có thể cho tôi những thứ tôi mong muốn.”
“Anh vốn dĩ định sẵn sẽ trở về nhà họ Liên.”
“Vậy nên, có hai lựa chọn—”
“Một là tự nguyện quay về, giành lấy đủ quyền lực và tài phú, sau đó lại đứng bên cạnh tôi.”
“Hai là chống lại nhà họ Liên, tiếp tục ở lại bên tôi.”
“Nhưng tôi muốn cho biết—”
“Tôi sẽ không chọn !”
Kết cục dành cho ta chỉ có một—
Anh ta phải quay về nhà họ Liên.
Còn con đường để đi—
Là dễ dàng hay chông gai, đó là sự lựa chọn của ta.
Tôi đã mất gần ba năm để nhuộm màu tờ giấy trắng là ta thành màu sắc mà tôi mong muốn.
Anh ta là do tôi huấn luyện.
Tôi tin rằng ta sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Sau một khoảng lặng rất dài, cuối cùng ta cũng chấp nhận số phận và cho tôi một câu trả lời.
“Được.”
Anh ta đồng ý theo nhà họ Liên rời đi.
Tôi đưa cho ta chiếc móc khóa cũ mà bà ta đã tặng.
Cũng xé nát bản hợp đồng tài trợ mà tôi đã lừa ta ký năm đó.
Anh ta nhận lấy móc khóa, sau đó trả lại chiếc đồng hồ mà tôi đã tặng ta.
Tôi không nhận.
“Đã tặng thì chính là của .”
“Tôi sẽ không lấy lại!”
Tất nhiên, thành tích mà ta đạt trong hai tháng qua tại dự án mới, tôi cũng sẽ không để ta mang đi.
Với tiềm lực của nhà họ Liên, họ không cần những thứ nhỏ nhặt này.
24
Tiễn Liên Khư đi, tôi mất một khoảng thời gian mới thích nghi .
Nhưng chẳng bao lâu, dự án hợp tác với nhà họ Liên cũng chính thức triển khai.
Việc kiểm soát Liên Khư tất nhiên là quan trọng.
Nhưng tôi không thể phụ thuộc vào ta cho mọi thứ.
Hai năm qua, tôi đã dốc hết tâm huyết để đưa Giang thị lên một tầm cao mới.
Tất cả là để đề phòng một ngày nào đó, nếu Liên Khư thực sự ra tay với Giang thị, thì công ty của tôi cũng sẽ không bị xóa sổ một cách lặng lẽ.
Nâng cao bản thân quan trọng không kém gì kiểm soát người khác.
Trong hai năm tiếp theo, tôi âm thầm theo dõi sự phát triển của Liên Khư.
Quả nhiên, ta đã tan những thế lực trong nhà họ Liên, thành công thừa kế và hoàn toàn nắm quyền kiểm soát gia tộc này.
Vẫn là câu cũ—
Chính tại thời khắc này, tôi lại càng cảm nhận niềm vui của việc “dẫn dắt người khác” là như thế nào.
Trong suốt quá trình giành quyền lực của ta, tôi đã lặng lẽ gặp ta vài lần.
Đôi mắt sâu thẳm, u tối, cùng với khí chất ngày càng khó đoán.
Mỗi lần thấy tôi, ta đều tỏ vẻ kinh ngạc đến mức đờ đẫn.
Điều này khiến tôi hoàn toàn chắc chắn—
Con chó mà tôi từng thuần hóa, nay đã trở thành thủ lĩnh của bầy sói.
Đây là một cảm giác thành tựu.
Nhưng thời điểm để tôi và ta chính thức gặp lại nhau vẫn chưa đến.
Đã hai năm rồi, tôi không thấy đạn mạc xuất hiện.
Tôi không biết tâm lý hiện tại của Liên Khư thế nào.
Cũng không rõ cốt truyện đã tiến triển đến đâu.
Vì , tôi cần một phép thử—
Nam chính và nữ chính trong định mệnh cốt truyện, liệu vẫn sẽ phát triển theo hướng như nguyên tác chứ?
Không có sự chắc chắn tuyệt đối, tôi sẽ không đánh cược vào cảm của Liên Khư dành cho mình.
Tôi để ý thấy—
Lâm An An sắp tổ chức triển lãm tranh cá nhân, đúng như những gì đạn mạc đã .
Cô ta cũng đã gửi lời mời tham dự buổi triển lãm.
Thế nên, tôi chủ tung tin—
Thiên kim nhà họ Giang sẽ đến triển lãm tranh của “thiên tài hội họa quốc gia” Lâm An An để mua một bức tranh, quà sinh nhật tặng cho một cụ bà lớn tuổi.
Thực tế thì việc tặng bà lão là thật.
Nhưng mục đích của tôi không chỉ dừng lại ở đó.
Trên danh nghĩa huyết thống, người bà của Liên Khư thực ra không phải là bà nội ruột, mà là bà ngoại của ta.
Năm xưa, mẹ của Liên Khư rời quê lên thủ đô việc, lại bị gia chủ nhà họ Liên lừa gạt, trở thành nhân.
Cuối cùng, bà ấy mang thai Liên Khư.
Đến khi đứa bé chào đời không bao lâu, vì quá đau đớn, bà đã qua đời.
Mất đi đứa con duy nhất, bà ngoại ta vô cùng hận gia chủ nhà họ Liên.
Bà không muốn để Liên Khư đi tìm cha ruột, cũng không muốn để cha ruột ta tìm thấy ta.
Vậy nên, bà đã tự xưng mình là bà nội, với ta rằng ba mẹ đều đã qua đời, rồi một mình nuôi nấng ta khôn lớn.
Mà vốn dĩ, gia chủ nhà họ Liên cũng không có ý định tìm kiếm Liên Khư.
Chỉ đến khi con trai trưởng của ông ta qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ông ta không muốn để tài sản rơi vào tay kẻ khác, nên mới bắt đầu đi tìm con riêng của mình.
Hơn nữa, ông ta cũng không muốn để bà ngoại Liên Khư bước chân vào nhà họ Liên.
Ngay cả Liên Khư cũng sợ rằng nếu bà ngoại ta trở về đó, bà sẽ gặp chuyện không hay.
Vì , ta đã để bà lại bên tôi.
Hiện tại, tôi nhắc đến “cụ bà” này.
Chắc chắn Liên Khư sẽ hiểu ý tôi—
Tôi muốn xin một bức tranh của Lâm An An để quà cho bà ngoại ta.
Trước đây, khi vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát nhà họ Liên, ta có thể sẽ không chủ gặp tôi.
Dù là vì muốn bảo vệ tôi, hay vì kế hoạch chiếm quyền của bản thân, ta đều chưa chắc sẽ chủ xuất hiện.
Nhưng bây giờ, khi đã nắm trọn nhà họ Liên trong tay, ta nhất định sẽ đến gặp tôi.
Vào ngày triển lãm tranh của Lâm An An, tôi đến phòng trưng bày từ rất sớm.
Thực ra, tôi đã xem qua không ít tranh truyền thống—
Từ cổ điển đến hiện đại, từ những bậc thầy nổi tiếng đến những họa sĩ mới vào nghề…
Đủ mọi thể loại, tôi đều đã thấy qua.
Tranh của Lâm An An thực ra chỉ ở mức bình thường.
Tôi đoán—
Thành tựu mà ta có hôm nay, phần lớn là nhờ vào việc từng là thiên kim nhà họ Lâm.
Nhưng tôi cũng không có ý xem thường ta.
Năng lực cá nhân rất quan trọng, sức mạnh gia tộc cũng quan trọng không kém.
Những gì nhà họ Lâm có ngày hôm nay, đều là kết quả của sự tích lũy qua nhiều thế hệ.
Cô ta thừa hưởng phúc đức từ tổ tiên.
Mà tôi cũng .
Những tài nguyên tôi nhận , những giải thưởng mà tôi có, đều là nhờ vào nền tảng mà tổ tiên tôi để lại.
Lúc tôi xem một nửa triển lãm, Liên Khư quả nhiên đã xuất hiện.
Hai năm không gặp, ta đã thay đổi rất nhiều.
Dáng người cao lớn hơn, cơ thể cũng rắn rỏi hơn.
So với dáng vẻ gầy yếu hai năm trước, trông như một người hoàn toàn khác.
Đường nét gương mặt trở nên sắc sảo hơn, ánh mắt thâm sâu hơn.
Khi người khác, không dễ dàng để lộ cảm .
Anh ta đã trưởng thành.
Không còn giống như khi còn ở bên tôi.
Bây giờ, ta trông giống một con sói đầu đàn vừa trải qua trận chém khốc liệt—
Nguy hiểm và đầy áp lực.
Tôi điều chỉnh cảm , đang định chào hỏi, thì có người đột nhiên lao ra.
“Anh Liên Khư?”
“Thật sự là sao?”
“Anh Liên Khư!”
Người lao ra chính là Lâm An An.
Đôi mắt ta đầy sự ngưỡng mộ, phấn khích kéo lấy cánh tay của Liên Khư.
Cô ta… đã biết ta từ trước?
Hoặc là hai người họ… đã gặp nhau từ lâu rồi?
Tôi cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, đạn mạc mà tôi đã không thấy suốt hai năm cuối cùng cũng xuất hiện.
【Ối giời ơi! Đây là ai đây? Mới xuất hiện đã gọi ta là “Liên Khư học trưởng” rồi? Cô là ai hả?】
【Cười chết mất, hóa ra không chỉ có mình tôi suýt không nhận ra nữ chính Lâm An An.】
【Nhận cái đầu! Hai năm nay, trong đầu nam chính ngoài Giang Mộ Nhan ra thì chỉ có sợi dây chuyền của Giang Mộ Nhan, nữ chính còn là cái thá gì nữa!】
【Nữ chính mau đi đi! Không còn đất diễn cho đâu! Nam chính sớm đã bị nữ phụ thuần hóa thành cún con rồi!】
Nhưng bọn họ không thấy đạn mạc.
Lâm An An vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về quá khứ.
“Anh Liên Khư, em học cùng trường đại học với đó!”
“Trước đây em rất ngưỡng mộ !”
“Những bức tranh của trong trường, rất nhiều giáo viên đều rất trân trọng. Họ còn đặc biệt mang ra cho chúng em xem.”
“Nhưng tại sao lại đột nhiên không vẽ nữa? Em đã tìm rất lâu.”
“Không ngờ hôm nay lại đến xem triển lãm của em, thật tuyệt quá!”
Tôi khoanh tay, Lâm An An.
Một ngây thơ.
Ngay cả tôi cũng không dám dễ dàng nhắc đến chuyện Liên Khư không thể vẽ tranh trước mặt ta.
Thế mà ta lại thẳng ra.
Chỉ riêng chuyện này đã đủ để khẳng định—
Trong huống hiện tại, ta và Liên Khư tuyệt đối không thể thành đôi.
Nhưng tôi muốn xem xem, ta sẽ nhẫn nại nghe ta lải nhải đến bao giờ.
Tôi khẽ liếc đạn mạc, và những dòng bình luận đầy bùng nổ hiện lên—
【Nam chính có thể bớt vô dụng một chút không? Suốt hai năm nay, cứ thấy ảnh của Giang Mộ Nhan là hai tay cọ đến phát nhiệt. Thế mà giờ gặp trực tiếp lại không dám nhào lên? Bức chết tôi rồi!】
【Giang Mộ Nhan, chị đừng nữa! Chị chỉ cần gọi một tiếng “nam chính”, đảm bảo nam chính sẽ thành kính quỳ rạp xuống trước mặt chị ngay lập tức!】
【Đúng thế! Hai năm nay, gã này chỉ hít hương nước hoa của chị mà cũng đủ sống rồi! Yêu đến phát điên luôn! Tiểu thư, không định thu phục con cún của chị à?】
Tôi hơi nhướng mày, sau đó quay người rời đi.
Quả nhiên, Liên Khư không thèm để tâm đến Lâm An An nữa.
Anh ta hất tay ta ra, sau đó lập tức chạy theo tôi.
Anh ta giữ lấy cánh tay tôi, làn da nóng bỏng tiếp với tôi.
Đạn mạc không lừa tôi.
Anh ta thực sự rất nóng.
“Tổng giám đốc Liên, có chuyện gì không?”
Anh ta hít một hơi thật sâu.
“Giang Mộ Nhan, đã đứng ở đỉnh cao rồi!”
Tôi gật đầu.
“Tôi biết.”
Tôi biết ta đã đứng ở đỉnh cao.
“Vậy nên, tôi đến để gặp .”
Phải.
Tôi đến để gặp ta.
Đạn mạc đã từng —
Nam chính và nữ chính sẽ chính thức gặp nhau tại buổi triển lãm tranh này.
Chỉ là, đạn mạc “nam chính” và “nữ chính”…
Nhưng không hề tên.
Tôi không biết Liên Khư có thực sự gặp gỡ Lâm An An theo đúng định mệnh hay không.
Vậy nên, tôi đến đây.
Tôi đánh cược rằng—
Nữ chính có thể là bất kỳ ai.
Nam chính cũng có thể là bất kỳ ai.
Khoảnh khắc này có thể là sự gặp gỡ giữa Lâm An An và Liên Khư.
Nhưng cũng có thể là sự gặp gỡ giữa tôi và Liên Khư.
Nếu là khả năng thứ hai, tôi sẽ có nhiều lợi ích hơn.
Nếu là khả năng đầu tiên, và bọn họ phát triển theo số mệnh định sẵn, thì kế hoạch gần năm năm qua của tôi đối với Liên Khư cũng không phải không có đường lui.
Dù là con đường nào, với tôi đều không có bất kỳ tổn thất nào.
Và rõ ràng—
Sự táo bạo của tôi đã đền đáp.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra theo khả năng thứ hai.
Ván cược này, thương vụ đầu tư này—
Tôi thắng rồi.
Bạn thấy sao?