16
Tôi tìm thấy Vân Tiểu Tiểu khi ta đang ở trong phòng tập múa, phối hợp cùng các học đọc thơ.
Những học sinh khen thưởng từ bài phát biểu ở Liên hiệp Thanh niên cấp tỉnh sẽ có cơ hội đại diện trường tham gia chương trình mừng lễ hội lớn trên đài truyền hình.
Đây là một cơ hội kéo theo một cơ hội khác.
Theo đúng kế hoạch ban đầu, người tham gia buổi đọc thơ này lẽ ra phải là tôi.
“Hối hận về chuyện đã qua thì chẳng có ích gì, chuyện trước mắt vẫn có thể thay đổi.”
Những gì đã xảy ra, tôi không phí thời gian hối tiếc vì mình đã không giành nó.
Vấn đề đã xuất hiện thì phải tìm cách giải quyết.
Tôi kiên nhẫn đứng đợi họ tập luyện xong.
Nhìn thấy họ bước vào giờ nghỉ, tôi chuẩn bị đi vào phòng tập.
Nhưng ngay lúc đó, bên trong vang lên những lời bàn tán về tôi.
“Tiểu Tiểu, tớ không ngờ người đọc thơ lần này lại là cậu. Tớ cứ nghĩ nó sẽ thuộc về đại tiểu thư kia, Giang Mộ Nhan chứ!”
“Đúng đó! Trước đây, khi tham gia chương trình của ta, tớ đã bị ta hành hạ khổ sở rồi. Tớ còn chuẩn bị tinh thần bị cái con tiểu thư khó chịu kia khó nữa chứ. Ai ngờ lại là cậu, thật may quá!”
Khó chịu, khắt khe?
Chỉ vì câu đó, tôi dừng bước.
Tôi đã tham gia không ít chương trình và sự kiện của trường.
Nhưng khác với những kẻ chỉ tham gia cho có, hoặc để kiếm giải thưởng, tôi luôn theo đuổi sự hoàn hảo.
Tôi phải đảm bảo mọi thứ đạt kết quả tốt nhất, nên những ai tham gia sự kiện của tôi đều bị tôi ép buộc phải cho thật tốt.
Nhưng cuối cùng, họ đều đạt thành quả xứng đáng, nâng cao thực lực của mình.
Lẽ ra đây phải là một chuyện đôi bên cùng có lợi.
Vậy mà trong miệng họ, tôi lại trở thành một kẻ khắt khe, khó chịu?
Đúng lúc này, giọng của Vân Tiểu Tiểu vang lên, thu hút sự ý của tôi.
“Thật ra mà , vốn dĩ bài phát biểu ở Liên hiệp Thanh niên phải thuộc về tớ!”
“Giang Mộ Nhan học không giỏi bằng tớ, giải thưởng không nhiều bằng tớ, cũng không thông minh bằng tớ. Ngay cả phát âm cũng không chuẩn bằng tớ!”
“Ngoài tiền ra, ta còn có gì đáng giá không?”
Những vũ công khác cũng phụ họa theo.
“Đúng ! Ngoài tiền ra, ta còn có gì đáng khoe khoang chứ?”
“Cô ta còn chẳng có mấy giải thưởng trong các cuộc thi chuyên môn, mà cũng muốn phát biểu ở Liên hiệp Thanh niên, đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Loại người như ta, trên người toàn mùi tiền, cả đời chỉ nên sống trong cái thế giới đó thôi.”
“Muốn dùng tiền mua lấy giải thưởng có giá trị? Đúng là mơ giữa ban ngày!”
Vân Tiểu Tiểu hài lòng khi nghe những lời miệt thị về tôi.
“Có vẻ như mọi người đều từng bị Giang Mộ Nhan ức hiếp nhỉ.”
“Đừng lo, sau này tớ sẽ chăm sóc tốt cho mọi người!”
Nghe đến đây, tôi hơi nheo mắt lại.
Cô ta cứ như thể mình có thể quyết định tất cả .
Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy hối hận.
Tôi hối hận vì đã đến đây.
Ban đầu, tôi chỉ định chuyện với ta một chút, để mọi chuyện không trở nên quá khó coi.
Nhưng giờ xem ra, có những người không xứng đáng để tôi đối xử tử tế.
Lẽ ra tôi nên ra tay ngay từ đầu, đỡ phải bản thân khó chịu.
Tôi không bước vào phòng tập múa, mà quay trở về nhà.
Từ trước, tôi đã cho người điều tra về Vân Tiểu Tiểu và hiệu trưởng Vân.
Tất cả tư liệu sớm đã nằm trong tay tôi.
Tôi mở ra xem lại một lượt, lấy ra bằng chứng ta đạo văn trong các cuộc thi, giả mạo thành tích học tập, gian lận thi cử.
Sau đó, tôi gửi tất cả những tài liệu này đến các kênh truyền thông chính thống có độ uy tín cao.
Sau khi xác minh toàn bộ giải thưởng, các kênh truyền thông đã công bố thẳng thừng.
Tên của Vân Tiểu Tiểu bị điểm danh, kèm theo cả tên của hiệu trưởng Vân.
Tôi thấy danh tiếng của hiệu trưởng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, các giải thưởng của Vân Tiểu Tiểu bị giới học thuật đặt dấu chấm hỏi, thậm chí còn trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội.
Tôi nhướng mày, khẽ .
Cũng may là hiệu trưởng thực sự có ý muốn bồi dưỡng con này.
Từ nhỏ đã cho ta tham gia đủ loại cuộc thi, thậm chí còn âm thầm thao túng không ít giải thưởng.
Chỉ tiếc là ông ta xử lý hậu quả không sạch sẽ, để lại quá nhiều sơ hở.
Nếu không, tôi cũng không dễ dàng tìm ra cách để hủy diệt Vân Tiểu Tiểu như .
Mối quan hệ của ba tôi có thể không nhiều bằng hiệu trưởng.
Nhưng ngoài tiền ra, thứ gì ba tôi cũng không thiếu.
Có những học giả, chuyên gia cần tiền.
Có những người không cần tiền, họ cần tài nguyên.
Tôi dùng những thứ ba tôi có thừa, đổi lấy thứ tôi cần.
Thật đáng giá.
Tất nhiên, báo thù không thể chỉ vì bản thân tôi.
Liên Khư cũng là nạn nhân.
Anh ta cần có sự tham gia, mà hiện tại…
Tôi vẫn cần một ngọn lửa cuối cùng để kết thúc mọi chuyện.
Vậy nên, tôi đến tìm Liên Khư.
17
Anh ta vẫn đang ở trong phòng học tranh truyền thống.
Chỉ là, có lẽ vì không còn cầm bút vẽ nữa, không còn thấy tương lai nữa, nên giáo viên của ta đã tìm đến chuyện.
Và trùng hợp sao, tôi cũng nghe .
“Liên Khư, em vốn là người có năng khiếu nhất, cũng là học trò mà thầy đặt nhiều kỳ vọng nhất. Nếu không có chuyện này, em chắc chắn có thể đi rất xa trong lĩnh vực này.”
Giáo viên thở dài, giọng đầy tiếc nuối và chân thành khuyên nhủ.
“Thầy đã xem báo cáo từ bệnh viện rồi.”
“Đây là một sự cố ngoài ý muốn. Em đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng bây giờ, nếu không thể cầm bút vẽ nữa, khi em vẫn còn trẻ, vẫn còn cơ hội, sao không cân nhắc chuyển hướng?”
“Nếu em suy nghĩ xong, cứ với thầy. Thầy nhất định sẽ tìm những giáo viên tốt nhất của trường để giúp em!”
Nói xong, ông ấy vỗ nhẹ vai Liên Khư, sau đó xoay người bước vào phòng vẽ.
Tôi không vội bước ra chuyện với ta.
Chỉ đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát.
Anh ta đứng một mình bên bức tường, ánh mắt tối sầm lại khi xuống bàn tay của mình.
Tôi đã từng thấy rất nhiều biểu cảm khác nhau của ta.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt ta u tối và đầy sát ý như .
Anh ta đang hận ai?
Muốn ra tay với ai?
Tôi không rõ.
Vậy nên, tôi đạn mạc.
【Tiêu rồi! Vân Tiểu Tiểu xong đời rồi! Nam chính đã ghi hận ta!】
【Đúng đó! Dù cho người đánh gãy tay nam chính là Giang Mộ Nhan, thủ phạm thực sự vẫn là Vân Tiểu Tiểu! Giang Mộ Nhan cũng chỉ là nạn nhân thôi! Đương nhiên phải hận Vân Tiểu Tiểu!】
【Tôi có thể thấy chỉ số căm hận của nam chính đối với Vân Tiểu Tiểu tăng vọt! Chắc chắn ấy đang lên kế hoạch báo thù rồi!】
Báo thù?
Đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?
Tôi còn đang suy nghĩ thế nào để tận dụng tối đa giá trị của Liên Khư, không ngờ cơ hội lại tự tìm đến tôi.
Khóe môi tôi hơi nhếch lên, bước ra khỏi góc khuất.
Liên Khư thấy tôi, thoáng ngạc nhiên.
“Mộ Nhan? Sao lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến tìm .”
“Không muốn gặp tôi sao?”
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng lắc đầu.
“Đương nhiên không phải! Chỉ là không ngờ lại đích thân đến tìm tôi.”
“Chỉ cần nhắn tin, tôi có thể đến tìm mà…”
Đây là một đề nghị hay đấy.
Ít nhất, sau này tôi sẽ không cần tự mình đi tìm ta nữa.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi, tôi không gì, chỉ đưa điện thoại của mình cho ta.
“Vân Tiểu Tiểu gặp chuyện rồi.”
Anh ta nghe theo, mở điện thoại ra.
Diễn đàn trường, các trang báo, thậm chí cả top tìm kiếm đều tràn ngập tin tức về việc Vân Tiểu Tiểu gian lận học tập, đạo văn trong các cuộc thi, gian lận thi cử.
Tôi không nhiều, chỉ tóm gọn kết quả mà những tin tức này đã ra.
“Bây giờ, các đơn vị tổ chức đang bắt đầu kiểm tra lại độ chân thực của những giải thưởng ta đạt .”
“Uy tín của ta đang sụp đổ từng ngày.”
“Nhưng lần phát biểu gần đây của ta tại Liên hiệp Thanh niên vẫn chưa có vấn đề gì.”
“Nhiều người đang cho rằng những tin tức này là do có kẻ ghen ghét ta mà tung ra.”
Tôi dừng lại một chút, sau đó thẳng vào Liên Khư.
“Liên Khư, tôi có video quay lại cảnh ta đẩy , khiến váy tôi bị hủy hoại.”
“Bây giờ, tôi có thể đưa nó cho .”
“Anh muốn đẩy ta xuống vực thẳm, hay muốn tha cho ta, tùy chọn.”
Tôi cho ta cách liên hệ với giới truyền thông.
Cũng cho ta thông tin để trực tiếp tố cáo Vân Tiểu Tiểu với Liên hiệp Thanh niên.
Ở thời điểm quan trọng này, đẩy Vân Tiểu Tiểu xuống, khiến ta hoàn toàn thân bại danh liệt, hay tha cho ta, hoàn toàn là lựa chọn của Liên Khư.
Nhưng tôi chưa bao giờ rằng tôi cũng sẽ chọn tha cho ta.
Nếu ta công khai vạch trần Vân Tiểu Tiểu, thì tất cả cùng vui vẻ.
Nhưng nếu ta không …
Thì tôi sẽ tự ra tay.
Dù Liên Khư có tha thứ, tôi cũng không có ý định buông tha ta.
Tôi đưa toàn bộ tài liệu cho ta, sau đó xoay người rời đi.
18
Rất nhanh, kết quả xử lý của Vân Tiểu Tiểu công bố.
Cô ta đã thực sự giả mạo thành tích, đạo văn và gian lận thi cử.
Hầu hết các giải thưởng trước đây đều bị thu hồi, ngay cả Liên hiệp Thanh niên cấp tỉnh cũng gạch tên ta khỏi danh sách.
Tất nhiên, đây đều là kết quả mà tôi đã đoán trước.
Điều duy nhất khiến tôi bất ngờ chính là cách mà Liên Khư xử lý mọi chuyện.
Ban đầu, tôi nghĩ ta chỉ đơn giản là nộp bằng chứng mà tôi đưa rồi xem như xong chuyện.
Nhưng không ngờ ta lại khá thông minh.
Trước khi tung ra bằng chứng trực tiếp về Vân Tiểu Tiểu, ta đã tranh thủ đóng vai kẻ đáng thương trên mạng xã hội.
Tôi xem qua nội dung, đại khái là kể lại chuyện ta bị Vân Tiểu Tiểu sỉ nhục ở hậu trường khi tham gia sự kiện của Liên hiệp Thanh niên.
Cô ta mỉa mai ta là kẻ nghèo kiết xác, không xứng đáng đi học, thậm chí còn không đủ tư cách xuất hiện trước mặt ta.
Lợi dụng thân phận con hiệu trưởng, ta luôn ra lệnh, sai khiến ta, dùng lời lẽ nhục mạ, thậm chí còn từng sẽ đánh gãy tay ta.
Nhìn đến đây, ánh mắt tôi tối lại.
Vân Tiểu Tiểu?
Cô muốn đánh gãy tay của Liên Khư?
Tôi bật lạnh, tiếp tục xem cách ta thao túng dư luận.
Sau màn kêu oan lấy lòng thương cảm, ta thu hút đủ sự ý, rồi mới tung ra bằng chứng Vân Tiểu Tiểu đẩy ta, khiến ta vô bẩn váy tôi.
Kết quả là ta phải gánh món nợ khổng lồ, cuộc sống vô cùng chật vật.
Nhưng “tiểu thư chủ nợ” lại là một người có tấm lòng nhân hậu, đã tha hết mọi nợ nần cho ta, thậm chí còn giúp đỡ ta rất nhiều.
Cô tiểu thư xinh đẹp, nhân hậu, thực sự là một người tốt hiếm có.
Ngay sau đó, ta hướng toàn bộ sự ý của dân mạng sang tôi.
Dưới sự tò mò của cộng đồng mạng, lý lịch học tập và hàng loạt giải thưởng danh giá mà tôi đạt từ nhỏ đến lớn đều bị đào ra.
Cư dân mạng bắt đầu xôn xao:
【Ban đầu tôi còn tưởng vụ của Vân Tiểu Tiểu là do vị đại tiểu thư này ra tay, ai ngờ càng tìm hiểu, ấy lại càng xuất sắc thế này?】
【Từ trước đến giờ mọi người chỉ tập trung vào nhan sắc và tiền bạc của ấy, mà quên mất, hai thứ đó lại là những điều bình thường nhất trên người ấy!】
【Thật sự quá đáng! Nếu cạnh tranh công bằng không thắng nổi, thì lại bắt đầu giở trò bẩn thỉu!】
【Đúng là không thể chấp nhận ! Nhưng điều tôi tò mò hơn là… ông hiệu trưởng kia đâu rồi? Sao ông ta vẫn còn lặn mất tăm ?】
Mọi thứ ngày càng lan rộng.
Vấn đề của Vân Tiểu Tiểu vừa xử lý xong, thì lửa lại tiếp tục cháy sang hiệu trưởng Vân.
Mà tôi, trong toàn bộ sự việc này, lại nhận rất nhiều lợi ích.
Đây là điều tôi không ngờ đến.
Ban đầu, tôi chỉ muốn khiến Vân Tiểu Tiểu thân bại danh liệt.
Nhưng không ngờ, trong cả mớ hỗn loạn này, nhờ cách xử lý của Liên Khư, tôi lại lợi không ít.
Tôi bắt đầu có chút tin tưởng lời của đạn mạc về thiên phú kinh doanh của ta rồi đấy.
【Bây giờ trong mắt nam chính chỉ toàn là Giang Mộ Nhan mà thôi! Chậc chậc…】
【Một người lạnh lùng, khô khan như nam chính, mà lại tự mình nhảy vào cuộc chiến mỉa mai này, chỉ để báo thù. Nhưng điều quan trọng hơn là—trong quá trình này, ấy đã nhẹ nhàng nâng Giang Mộ Nhan lên rồi lại đặt xuống đầy tinh tế!】
【Cười chết mất! Liên Khư, đừng quá chứ!】
Bạn thấy sao?