Khi đang bắt nạt học sinh nghèo mới đến trong con hẻm, tôi thấy đạn mạc.
【Nữ phụ ác độc này quá đáng thật đấy! Chỉ vì chiếc váy bị bẩn mà ta đánh gãy tay vẽ tranh của nam chính Liên Khư!】
【Nếu ta biết sau này Liên Khư sẽ trở thành ông trùm thương giới, nắm giữ vận mệnh gia tộc ta trong tay, liệu ta có còn dám không?】
【Tôi đoán nếu biết trước, chắc chắn ta sẽ khóc lóc thảm thiết, hối hận không kịp, rồi bám lấy Liên Khư như một con chó liếm chủ!】
Liếm?
Tôi bật khẽ, giáng thẳng một cái bạt tai lên mặt Liên Khư.
Dễ dàng biết hối lỗi như , tôi còn gọi là nữ phụ ác độc nữa sao?
1
Tôi bỏ tiền quyên góp một tòa nhà và tặng thêm mười triệu cho trường, chỉ để đổi lấy cơ hội phát biểu tại hội nghị Liên hiệp Thanh niên cấp tỉnh với tư cách đại diện.
Vậy mà ngay lúc tôi hào hứng chuẩn bị bước lên sân khấu, chiếc váy chuẩn bị tỉ mỉ lại bị một học sinh nghèo bẩn.
Cơ hội đành phải nhường cho người khác.
Tôi tìm ra kẻ bẩn lễ phục của mình – Liên Khư.
Lôi ta vào con hẻm, thẳng tay đánh gãy cái tay đã bẩn váy tôi.
Vừa định sỉ nhục ta một trận, trước mắt tôi bỗng xuất hiện vô số đạn mạc.
【Nữ phụ này quá đáng thật! Chỉ vì một chiếc váy mà đánh gãy tay vẽ tranh của Liên Khư, đúng là độc ác!】
【Đúng ! Mà người bẩn váy ta thực ra là con hiệu trưởng! Liên Khư chỉ là kẻ chịu tội thay! Cô ta thậm chí còn chẳng điều tra đã vội đánh gãy tay ta, khiến ta mãi mãi không thể vẽ tranh, mất đi ước mơ! Quá kinh tởm!】
【Nhưng cũng chính vì Giang Mộ Nhan đánh gãy tay Liên Khư, ta mới bước chân vào thương giới, cuối cùng gia tộc hàng đầu tìm về thừa kế tài sản, trở thành thái tử gia không ai dám vào trong giới kinh doanh Bắc Kinh.】
Thái tử gia Bắc Kinh?
Ai cơ?
Liên Khư sao?
Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, đạn mạc vẫn không dừng lại.
【Mặc dù Liên Khư coi như gặp họa mà phúc, ta lại lỡ mất cơ hội gặp gỡ nữ chính Lâm An An! CP của tôi bị chia cắt tận bốn năm! Tất cả là lỗi của Giang Mộ Nhan!】
【Cứ để ta bắt nạt đi, đến khi Liên Khư thừa kế gia tộc, trở thành ông trùm thương giới, nắm giữ mạch sống nhà họ Giang, ta sẽ khóc ra máu cho xem!】
【Đúng thế! Bây giờ ta càng ức hiếp nam chính, sau này sẽ càng thảm ! Tôi không thể chờ nổi cảnh Liên Khư khiến Giang Mộ Nhan sản, tan cửa nát nhà!】
【Tôi cũng muốn xem! Nhưng mới thấy tò mò, nếu Giang Mộ Nhan biết trước mọi chuyện, ta sẽ gì?】
【Đừng đoán nữa! Với tính cách của ta – chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh – nếu biết trước mọi chuyện, chắc chắn sẽ khóc lóc, hối hận, rồi bám lấy Liên Khư như một con chó liếm chủ!】
【Chuẩn rồi! Hahahaha…】
Màn hình đầy những tiếng , toàn là mấy kẻ đang hả hê chế giễu tôi sẽ bám lấy Liên Khư vô liêm sỉ.
Tôi nheo mắt, chằm chằm vào ta.
2
Trước mắt tôi là một thiếu niên gầy trơ xương.
Bộ đồng phục giặt đến bạc màu khoác trên thân hình gần 1m9 của ta, trông cứ như một cây tre mặc đồ rộng thùng thình.
Dáng vẻ suy dinh dưỡng này, thật khó tin rằng sau này ta sẽ trở thành nhân vật phong vân như đạn mạc đã .
Lúc này, khuôn mặt ta trắng bệch, cúi đầu ôm lấy bàn tay phải của mình.
Biểu cảm đầy phẫn nộ như thể tôi là ác quỷ không bằng.
Nhưng chẳng phải chính ta đã khiến tôi mất đi gần hai mươi triệu sao?
Tôi bật lạnh, tiến đến gần Liên Khư, ngẩng đầu thẳng vào ta.
“Cậu có biết vì cậu bẩn váy của tôi, tôi đã mất đi một cơ hội quý giá thế nào không?”
Anh ta bướng bỉnh mở miệng, giọng khàn đặc.
“Cơ hội đó vốn dĩ không thuộc về !”
Không thuộc về tôi?
“Không thuộc về tôi, chẳng lẽ thuộc về cậu sao?”
Liên Khư ngẩng đầu tôi, ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Cơ hội mà dùng tiền mua, cũng gọi là cơ hội sao?”
Tôi bật , nắm lấy cà vạt của ta, kéo mạnh.
“Cúi đầu xuống.”
Anh ta thực sự ngoan ngoãn cúi xuống, tôi lại tát mạnh vào mặt ta.
“Da mặt dày thật!”
Tôi vung vẩy bàn tay đau rát, hài lòng dấu tay đỏ chót in trên mặt Liên Khư.
“Liên Khư, váy của tôi đã bị bẩn, tổn thất này đương nhiên tính lên đầu !”
“Đánh gãy tay chỉ là khởi đầu thôi, chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu!”
“Anh dám đắc tội với tôi, thì đừng mong có ngày yên ổn!”
Nhìn thấy sắc mặt ta tái nhợt thêm một tầng, tôi hài lòng buông lỏng cà vạt của ta.
Trước khi rời đi, tôi buông một câu cảnh cáo.
“Liên Khư, tôi muốn xem xem lưng có thẳng như miệng không!”
3
Tôi .
Đạn mạc đều tôi là nữ phụ ác độc, nếu tôi dễ dàng hối cải như , còn gì là nữ phụ ác độc nữa?
Trong tuần tiếp theo, tôi cho người hỏng công việc thêm của ta, giấu mất thẻ cơm của ta, vẽ rùa lên bài tập hằng ngày của ta, tráo đổi bài phát biểu của ta, khiến ta trở thành trò của cả trường.
Điểm bài tập bay màu.
Giải thưởng cuộc thi cũng mất.
Ngay cả học bổng cũng đang bị đe dọa.
Cùng lúc đó, tôi cho người điều tra về nữ chính mà đạn mạc nhắc đến – Lâm An An, đồng thời truy tìm sự thật về chuyện chiếc váy của tôi bị bẩn.
Rất nhanh, tài liệu về Lâm An An gửi đến tay tôi.
Lâm An An, thiên kim nhà họ Lâm.
Theo những gì đạn mạc , ta chính là nữ chính của câu chuyện này, cũng là “giả thiên kim” của nhà họ Lâm.
Bốn năm sau, ta sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, khi đó mới chính thức gặp lại Liên Khư.
Bằng thiên phú hội họa xuất sắc của mình, ta giành sự ưu ái của Liên Khư – khi ấy đã trở thành thái tử gia của giới thương nghiệp Bắc Kinh.
Cả hai bắt đầu một mối ngọt ngào, lãng mạn nhờ hội họa.
Còn tôi – nữ phụ ác độc – vì là kẻ từng bắt nạt nam chính, nên khi ta vươn lên quyền thế, đòn đầu tiên của ta chính là nhắm vào tôi.
Anh ta âm thầm thâu tóm sản nghiệp nhà tôi, sau khi hoàn toàn nắm giữ mạch sống của gia tộc tôi, thẳng tay chặt đứt con đường sống cuối cùng của tôi.
Cuối cùng, ta khiến nhà tôi sản, ép chết cha tôi, đẩy tôi vào con đường cùng.
Sau khi nắm những thông tin này, tôi bật lạnh.
Không cần biết đạn mạc là thật hay giả, vận mệnh của Giang Mộ Nhan này, từ trước đến nay chỉ có tôi tự quyết định.
Liên Khư muốn kiểm soát mạch sống của tôi?
Tôi ngược lại muốn xem, rốt cuộc ai mới là người kiểm soát ai!
Cùng lúc đó, sự thật về chiếc váy của tôi cũng đưa đến tay tôi.
Một đoạn video ghi lại cảnh Liên Khư bị con hiệu trưởng – Vân Tiểu Tiểu – đẩy một cái, vô rơi bánh kem lên váy của tôi.
Quả nhiên giống như những gì đạn mạc đã , kẻ bẩn váy tôi không phải là Liên Khư.
Nếu đạn mạc đều là sự thật…
Vậy thì, vở kịch của nữ phụ ác độc này, cũng đến lúc bắt đầu rồi!
Tôi gọi điện cho ba tôi, nhờ ông ấy giúp tôi diễn một màn kịch.
4
Vừa đặt chân lên sân thượng trường, hàng loạt đạn mạc về nam chính đã xuất hiện trước mắt tôi.
【Giang Mộ Nhan thật quá đáng! Chính ta đã khiến Liên Khư phải ăn bánh bao trắng suốt ba ngày nay!】
【Tôi thương nam chính của tôi quá! Một tuần qua, ấy không tìm việc thêm, bây giờ lại bị mất tư cách xin học bổng vì điểm bài tập quá thấp. Mà ấy còn phải mua thuốc cho bà nội mắc bệnh Alzheimer nữa! Nếu cứ tiếp tục như , hai ngày nữa ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn!】
【Thật tức chết đi ! Tất cả đều là lỗi của Giang Mộ Nhan! Cô ta ác độc đến không thể chấp nhận nổi!】
Tôi lạnh trong lòng, giả vờ như không thấy đạn mạc, cũng không phát hiện có một Liên Khư đang trốn trong góc.
Điện thoại reo lên đúng như dự kiến.
Tôi bắt máy, bật loa ngoài.
Giọng ba tôi vang lên, đầy giận dữ.
“Giang Mộ Nhan! Ba bỏ ra hai mươi triệu tài trợ trường học, là để con lên sân khấu tạo dựng hình ảnh tốt đẹp, nâng cao giá cổ phiếu công ty!”
“Chứ không phải để con ăn không ngồi rồi trong trường như thế này! Con đã xong chuyện ba giao chưa?”
Tôi giả vờ nghẹn ngào, với giọng nức nở.
“Ba, con không cố ý… con xin lỗi!”
“Xin lỗi là xong chuyện sao? Lời xin lỗi của con có thể khiến tổn thất của ba quay trở lại không?”
“Giang Mộ Nhan, nếu con không tốt chuyện ba giao, thì đừng học nữa, về nhà kết hôn đi!”
“Ba, con không muốn liên hôn, con muốn theo đuổi ước mơ của mình!”
“Ước mơ có thể giúp con ăn no không? Có thể mang lại giá trị cho gia tộc và công ty không?”
“Nếu không thể, thì con phải về nhà kết hôn! Bằng không, cút khỏi nhà họ Giang!”
Ba tôi tức giận cúp máy.
Tôi mạnh tay xoa mắt hai lần, lau đi giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, rồi ấm ức xoay người.
Quả nhiên, trong góc sân thượng, tôi thấy Liên Khư.
Anh ta đang tôi với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt tôi, từ buồn bã khi mới thấy ta, dần chuyển thành kinh ngạc, rồi cuối cùng là lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt cũng từ ấm ức chuyển thành tàn nhẫn.
Dù mắt vẫn đỏ, tôi vẫn ta bằng ánh mắt lạnh băng, giọng đầy giận dữ.
“Sao lại ở đây?”
“Liên Khư, dám nghe lén tôi gọi điện thoại à?!”
【Trời ạ! Cô ta còn dám lật ngược huống sao? Liên Khư vốn đã ở đây từ trước, rõ ràng là ta không kiểm tra kỹ trước khi gọi điện!】
【Đúng , mắt mù còn trách người khác!】
Tôi đương nhiên biết Liên Khư vẫn luôn ở đây.
Nếu không biết, sao tôi có thể canh chuẩn thời gian để đến sân thượng gọi điện như ?
Làm lơ đạn mạc, tôi trừng mắt ta, dùng giọng điệu độc ác nhất mắng thẳng.
“Anh hài lòng chưa?”
“Nhà tôi mất hai mươi triệu, tôi bị ba mình chán ghét, thấy vui rồi đúng không?”
Anh ta hé miệng như muốn gì đó, tôi không cho ta cơ hội lên tiếng.
Tôi chỉ ta đầy oán hận.
Có lẽ vì vừa xoa mắt quá mạnh, nước mắt sinh lý bất giác chảy ra.
Nhưng cũng tốt, tôi liền tận dụng cơ hội, thêm một chút uất ức vào giọng điệu của mình.
Chỉ trong chớp mắt, dáng vẻ một tiểu thư kiêu ngạo, dù bị ức hiếp vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi diễn trọn vẹn.
“Liên Khư, tôi với không thù không oán!”
“Tôi chưa từng đắc tội với trong trường, tại sao lại cố bẩn váy tôi, khiến tôi mất đi cơ hội phát biểu trên sân khấu?”
Nhìn thấy nước mắt tôi, ánh mắt ta vẫn đầy phức tạp.
Anh ta ngẩn người vài giây rồi chậm rãi lên tiếng.
“Tôi … tôi không cố ý, tin không?”
Tôi lập tức phản bác.
“Không cố ý? Ai mà tin ?”
“Anh có bằng chứng không?”
“Anh…”
Anh ta tất nhiên là không có.
Nhưng tôi có.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Là người tôi sắp xếp gọi đến.
Tôi bắt máy, đầu dây bên kia giọng gấp gáp.
“Tiểu thư Giang, chuyện bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi!”
“Hôm đó váy của thật sự không phải do Liên Khư bẩn.”
“Tôi đã xem camera giám sát, góc quay khá khuất, có thể thấy rõ ràng con hiệu trưởng – Vân Tiểu Tiểu – đã đẩy Liên Khư một cái, khiến ta vô rơi bánh kem lên váy .”
Tôi thoáng giật mình, như thể không ngờ mọi chuyện lại như .
Tôi đứng đờ ra vài giây, sau đó mới hoàn hồn lại.
Nhìn Liên Khư với ánh mắt đầy phức tạp, tôi cau mày hỏi.
“Chuyện này là sao?”
Bên kia tiếp tục giải thích.
Tôi không bật loa ngoài, khoảng cách này đủ để Liên Khư nghe rõ từng chữ.
“Chúng tôi đã hỏi một số người biết chuyện.”
“Vân Tiểu Tiểu là con hiệu trưởng, ta vừa muốn lên sân khấu phát biểu thay mặt trường, lại không muốn rút lại tiền tài trợ, vì thế mới dựng nên màn kịch này.”
“Cô ta cố đổ lỗi cho một học sinh nghèo như Liên Khư.”
Hóa ra, Liên Khư vô tội.
Hóa ra, tôi mới là người bị lừa.
Cúp máy, tôi bất giác quay đầu lại, lần này ánh mắt căm ghét đã chuyển thành một chút áy náy.
Nhưng để giữ vững hình tượng đại tiểu thư, tôi miễn cưỡng mở miệng.
“Xin… xin lỗi, là tôi đã không điều tra rõ ràng chuyện này!”
“Anh… bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm và cho một lời giải thích!”
Có lẽ không ngờ tôi lại xin lỗi, ta ngạc nhiên một lúc lâu.
Nhưng ta không đáp lại lời xin lỗi của tôi, điều này cũng không khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi nghiêm túc lời xin lỗi lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt ta bắt đầu dao , tôi biết mình cần đẩy thêm một chút, châm ngòi cho ngọn lửa này.
Không đợi Liên Khư trả lời, tôi quay người rời khỏi sân thượng.
Đến gần cửa, tôi cố vấp ngã.
Quả nhiên, Liên Khư lo lắng chạy đến đỡ tôi.
5
Mắt cá chân bị trật, cánh tay bị trầy xước nhẹ.
Đương nhiên, người bị thương không phải là tôi.
Trước khi ngã xuống, tôi đã kéo lấy Liên Khư đang vội vàng đỡ tôi.
Anh ta không kịp tránh tác của tôi, lại thêm một tay bị thương, kết quả là vết thương lẽ ra thuộc về tôi lại chuyển hết lên người ta.
Để “đáp lại ơn cứu mạng”, tôi đưa ta đến bệnh viện.
Còn vì “cảm giác tội lỗi”, tôi đã khóc vài lần.
Anh ta không gì, chỉ lạnh nhạt đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
Tôi vui vẻ nhận lấy, không lau nước mắt, mà nhét thẳng vào túi.
Thấy cảnh này, ánh mắt Liên Khư hơi khựng lại.
Tôi giả vờ như không thấy.
Tôi thanh toán viện phí, sắp xếp bác sĩ điều trị cho cánh tay bị tôi đánh gãy của ta.
Vì trời cũng đã tối, trước khi đi, tôi còn tìm người ở lại chăm sóc ta.
Anh ta từ chối, tôi ép buộc bằng một cách mà ta không thể phản kháng.
Bây giờ, ta không có quyền từ chối tôi.
Tôi cũng không định để ta từ chối.
Khi thấy ánh mắt của ta dần có chút dịu lại, tôi mới quyết định rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh của Liên Khư, tôi lại về phía đạn mạc.
【Có vẻ như Giang Mộ Nhan không xấu như chúng ta nghĩ! Sau khi biết sự thật, ấy lập tức xin lỗi và giúp Liên Khư chữa tay.】
【Thật ra, đứng ở góc độ của một tiểu thư nhà giàu mà nghĩ, nhà ấy đã mất hai mươi triệu, lại còn bị cha mắng mỏ và ép đi liên hôn chỉ vì chuyện chiếc váy. Cô ấy giận Liên Khư cũng là điều dễ hiểu!】
【Đúng , xét cho cùng, Giang Mộ Nhan mất đi cơ hội phát biểu cũng có liên quan đến Liên Khư. Dù ấy tổn thương tay ta, ấy cũng mất đi cơ hội của mình. Ước mơ cũng chẳng cao quý hơn cơ hội bao nhiêu. Biết sai mà sửa, vẫn còn có thể cứu vãn!】
【Mọi người đều đang bàn tán xem nữ phụ ác độc có còn cứu không. Nhưng chỉ có tôi để ý rằng Giang Mộ Nhan dù khóc vẫn cố tỏ ra hung dữ? Cô ấy có đúng chuẩn một tiểu thư kiêu ngạo không?】
【Đồng ý! Nếu đổi góc , một đại tiểu thư kiêu ngạo và một nam chính nghèo khổ cũng không tệ đâu!】
【Đừng nữa! Tôi thật sự cảm thấy nếu Giang Mộ Nhan và Liên Khư đến với nhau, thì chắc chắn Liên Khư sẽ bị ấy dạy dỗ thành cún ngoan luôn mất!】
Đọc đến đây, tôi khẽ .
Có đôi khi, đạn mạc thật sự rất hiểu ý tôi.
Tôi lấy tờ giấy mà Liên Khư đưa ra, thản nhiên lau tay.
Liên Khư, nam chính đáng của tôi.
Chào mừng đến với kế hoạch thuần phục thiết kế riêng cho .
6
Rời bệnh viện, tôi trở về nhà ngay lập tức.
Ba tôi quả nhiên đang chờ sẵn.
Vừa thấy tôi, ông nghi hoặc hỏi.
“Con , hôm nay con bảo ba tức giận với con là có mục đích gì ?”
“Dù có mất hai mươi triệu, nhà ta cũng không thiếu số tiền đó. Con không cần để ba mắng mình như !”
Ba tôi rất cưng chiều tôi.
Ông sẽ không vì hai mươi triệu mà trách mắng tôi.
Cũng sẽ không vì tôi mất đi cơ hội phát biểu tại hội nghị mà dạy dỗ tôi.
Nhưng tôi lại là người xem trọng danh lợi.
Việc quyên góp là do tôi bảo ba tôi .
Muốn phát biểu tại Liên hiệp Thanh niên cấp tỉnh và giành danh tiếng cũng là do tôi chủ muốn.
Vậy nên, việc có phát biểu hay không đối với ba tôi và công ty chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với tôi, đó là một mất mát rất lớn.
Không đạt thứ mình muốn, đối với tôi chính là tổn thất.
Nói đi cũng phải lại.
Sự thật thế nào, tôi đương nhiên không thể để Liên Khư biết .
Một đại tiểu thư xinh đẹp mạnh mẽ, nếu thỉnh thoảng thể hiện chút yếu đuối và khó xử, chắc chắn sẽ khiến người khác đồng cảm.
Hơn nữa, việc tôi bảo ba tôi phối hợp diễn vở kịch này, không chỉ đơn giản để lấy lòng thương .
Ít nhất, chỉ trong một buổi chiều, thái độ của Liên Khư đối với tôi đã có thay đổi rõ rệt.
Thu lại suy nghĩ, tôi trấn an ba tôi.
“Ba, bây giờ con không thể giải thích rõ cho ba .”
“Ba cứ phối hợp với con, sau này ba sẽ thấy hôm nay con có lợi ích lớn thế nào.”
Ba tôi tôi trước giờ luôn có chủ kiến, nên không hỏi thêm gì cả.
Bạn thấy sao?