Nữ Phụ Ác Độc [...] – Chương 1

Khi đi đường tắt để mang cơm, trước mắt tôi bỗng nhiên xuất hiện những dòng bình luận lơ lửng.

【Nữ phụ độc ác sắp nhặt đứa con của nam chính và nữ chính rồi. Ai bảo ta cướp nam chính chứ, nuôi con giúp người khác cả đời chính là cái giá ta phải trả!】

Đang ngây người ra thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Tôi lập tức dừng bước, nâng đòn gánh lên, quay lại ngã rẽ và quyết định đi đường lớn.

1

【Chuyện gì thế này? Nữ phụ sao không tiếp tục đi con đường đó nữa? Lại để mặc đứa trẻ khóc ở đó sao?】

【Mau quay lại nhặt đứa bé đi! Con đường nhỏ có chó hoang xuất hiện, đứa trẻ rất nguy hiểm đó!】

Tiếng khóc của đứa bé dần xa.

Tôi nghiêm túc quan sát bình luận trên màn hình.

Lúc này mới biết, hóa ra tôi là nữ phụ ác độc trong một bộ truyện về thời kỳ thanh niên trí thức.

Trên đường mang cơm, tôi sẽ nhặt một bé bị bỏ rơi và cố gắng nuôi dưỡng nó trưởng thành.

nam chính sâu đậm, tôi từ bỏ cơ hội trở về thành phố, chăm sóc cha mẹ ốm yếu của ta, dùng đạo đức để trói buộc, ép buộc ta phải kết hôn với tôi.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Tôi cam tâm nguyện ở lại nông thôn, lãng phí cả tuổi thanh xuân dốc hết tâm tư hầu hạ cả gia đình nam chính, giúp ta toàn tâm toàn ý học hành, thi đỗ vào đại học.

Nhưng kết cục, tôi chỉ giành một danh phận trên danh nghĩa.

Sau khi nam chính lên đại học, ta lập tức đưa nữ chính lên thành phố. Hai người họ vụng trộm qua lại, sự nghiệp đều trọn vẹn.

Ngay cả đứa con nuôi mà tôi dốc lòng chăm sóc cũng là đứa trẻ mà hai người họ cố để tôi nhặt .

Chính là con ruột của họ!

Nhiều năm sau, tôi kiệt quệ thân xác, bệnh tật liệt giường, chỉ có thể dựa vào con nuôi.

Nhưng nó lại hận tôi đã chia rẽ cha mẹ ruột của nó, khiến họ không thể chính thức ở bên nhau.

Vậy nên nó không cho tôi ăn cơm, khiến tôi bị bỏ đói đến chết.

Sau khi tôi chết, nam chính và nữ chính ôm nhau trước mộ tôi, khóc lóc kể lể những năm tháng đương trong bóng tối đầy gian khổ, sau đó hào phóng tha thứ cho tôi, bảo tôi kiếp sau hãy người tốt.

Tôi: …!

Tình tiết vô lý này khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi thầm thề, tuyệt đối không đi theo cốt truyện của bình luận trên màn hình!

Mang đầy tâm sự, tôi đi dọc theo con đường lớn đến đầu thôn. Chỉ cần rẽ qua một đống lúa nữa là đến sân phơi lúa.

Đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt—thanh niên trí thức Thẩm Hoài Xuyên.

2

Không hổ danh là nam chính mà đạn mạc nhắc đến.

Thẩm Hoài Xuyên có diện mạo tuấn, dáng người cao ráo. Dù mặc bộ đồ nông, ta vẫn toát lên khí chất phiêu dật xuất trần.

Chả trách trước đây tôi từng thầm thích ta.

Lúc này, vẻ mặt ta đầy oán trách.

“Hứa Tri Ý, chỉ là mang cơm thôi mà, sao lâu thế mới đến? Thôi rồi, để tôi giúp , chậm một chút, cẩn thận…”

Sau khi giúp tôi tháo đòn gánh xuống, Thẩm Hoài Xuyên vội vàng mở hai chiếc sọt tre ra.

Miệng còn tràn đầy vui sướng, thốt lên:

“Wow! Đứa bé đáng quá! Hứa Tri Ý, thật có phúc, nhặt một thiên thần thế này, nhất định phải nuôi nấng thật tốt…”

Lời còn chưa dứt, giọng của Thẩm Hoài Xuyên đột ngột im bặt.

Bởi vì trước mặt ta, hai chiếc sọt tre, một cái đựng bánh bột mì, một cái đựng bình nước ấm.

Hoàn toàn không có bóng dáng một đứa bé nào cả!

Sắc mặt ta tái mét, vội vã đứng dậy, nắm chặt lấy tôi, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, giọng run rẩy:

“Cô… trên đường có gặp chuyện gì không?”

Ha, bây giờ ta mới biết lo lắng sao.

Để nữ chính vứt đứa bé bên đường mòn, đợi tôi đi qua nhặt lên, chẳng phải là chủ ý của ta sao?

Tôi bị ta nắm chặt đến mức đau điếng, nhíu mày, quát lên:

“Buông ra! Tôi đi đường lớn, chẳng gặp gì cả!”

Thế Thẩm Hoài Xuyên như không nghe thấy, càng siết chặt tay tôi hơn.

“Mỗi ngày đều đi đường mòn, hôm nay tại sao lại đi đường lớn? Đứa bé… Đồ của tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ khiến không sống yên đâu!”

Tôi ra sức vùng vẫy, lùi lại hai bước.

“Hôm nay có chó hoang xuất hiện ở đường mòn, tôi sợ nên… nên đi đường lớn.”

Nghe đến hai chữ “chó hoang”, sắc mặt Thẩm Hoài Xuyên lập tức trắng bệch, con ngươi co rút vì sợ hãi.

“Không! Tuyệt đối không !”

Anh ta dùng sức đẩy tôi ra, hoảng loạn lao đi như điên.

3

Bị ta đẩy mạnh, tôi loạng choạng suýt ngã.

May mà phía sau là đống rơm nên không bị thương.

Nhìn bóng lưng của Thẩm Hoài Xuyên chạy xa dần, trong đầu tôi hiện lên nội dung trong đạn mạc. Tôi hoạt cổ tay, nhổ một ngụm nước bọt thật mạnh:

“Phì! Còn mong tôi giúp nuôi con cho ta, còn phải hầu hạ cả nhà ta? Đừng có mơ!”

Buổi sáng lụng xong, mọi người ngồi trên đống rơm ăn cơm, thì kế toán đội sản xuất cầm sổ sách đi tới.

“Đồng chí Hứa, Thẩm Hoài Xuyên tháng này nghỉ mười tám ngày… à không, mười tám ngày rưỡi, định chuyển cho cậu ta bao nhiêu công điểm?”

Nghe , đám trí thức trẻ đều tôi với ánh mắt đầy phức tạp.

Vì chăm sóc nữ chính Lâm Vãn Vãn đang mang thai bí mật, chuyện Thẩm Hoài Xuyên hay bỏ dở công việc đã là chuyện thường. Công điểm kiếm còn chẳng đủ để trừ.

Anh ta thiếu công điểm thì sao? Đương nhiên là trông chờ vào tôi rồi.

Mỗi ngày, tôi dậy từ lúc trời còn chưa sáng để gánh nước, chủ nhận nhiệm vụ mang cơm trưa, công điểm kiếm đều bù vào cho Thẩm Hoài Xuyên.

Không chỉ , tôi còn tiết kiệm từng chút một, đổi phần lương thực phân phát thành trứng gà để bồi bổ cho ta.

Còn bản thân thì không nỡ ăn dù chỉ một quả.

Nhiều khi đói quá không chịu nổi, tôi chỉ có thể uống hai bát nước lạnh, ôm bụng quặn đau rồi ngủ thiếp đi.

Thế mà sự chân thành của tôi, đổi lại là một kế hoạch nham hiểm nhằm tôi.

Nam chính cái quái gì chứ, còn muốn tôi giúp ta nữa sao? Đừng hòng!

Tôi cẩn thận xoa xoa cổ tay đầy vết bầm.

Đối diện với câu hỏi của kế toán, tôi ngẩng đầu, mỉm , từng chữ từng chữ rõ ràng:

“Tôi không chuyển công điểm cho ta nữa. Không chỉ lần này, mà sau này cũng , dù chỉ một công điểm cũng không có!”

“Bao nhiêu… à, rồi.” Kế toán sửng sốt, vội vàng gật đầu.

Không khí xung quanh bỗng yên lặng.

Sau đó, đám trí thức trẻ xôn xao bàn tán, thỉnh thoảng lại quay sang tôi đầy kinh ngạc.

Họ không hiểu nổi, vì sao tôi lại đột nhiên thay đổi thái độ với Thẩm Hoài Xuyên và Lâm Vãn Vãn.

4

Đạn mạc bỗng bùng nổ.

【Nữ phụ độc ác này là sao ? Nữ chính Lâm Vãn Vãn còn đang ở cữ, không có công điểm thì sao đổi tem phiếu mua thịt?】

【Làm ơn đi, nữ phụ ngoan ngoãn theo cốt truyện đi không? Chúng tôi đã nạp tiền để xem cốt truyện ngọt sủng mà!】

Tôi đạn mạc với vẻ mặt vô cảm, có chút khó hiểu.

Tôi chỉ là không tiếp tục cho đi công điểm nữa thôi, đâu có ngăn cản Thẩm Hoài Xuyên cưng chiều Lâm Vãn Vãn.

Anh ta muốn cưng chiều ai, chẳng lẽ còn cần tôi trả giá? Trên đời này không có cái lý đó đâu.

Nhấm nháp chiếc bánh bột mì khô khốc, chẳng có chút hương vị nào.

Tôi lấy ra quả trứng mà tôi vốn chuẩn bị cho Thẩm Hoài Xuyên, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, bóc vỏ, ăn từng miếng lớn.

Đúng lúc này, đạn mạc lại tràn ngập.

【Chết rồi! Đứa bé bị chó hoang cắn! Đều tại nữ phụ độc ác không nhặt nó về!】

【May mà nam chính đến kịp, cứu con mình, vẫn bị thương. Hy vọng bé con mau chóng hồi phục, đừng để lại sẹo…】

Bị chó cắn?

Tôi sững người một lát, sau đó giữ bình tĩnh.

Đứa bé đó đâu phải của tôi, cũng không phải do tôi ném ra đường.

Hơn nữa, người cắn nó là chó hoang, đâu phải tôi cắn.

Liên quan gì đến tôi chứ?

Buổi chiều, khi đang phơi lúa, có người từ công xã trở về, mang theo tin tức.

“Thẩm Hoài Xuyên như phát điên, ôm một bé đầy máu chạy đến trạm y tế, là nhặt trên đường, bị chó hoang cắn.”

“Thật đáng thương, bác sĩ dù có chữa khỏi thì vẫn sẽ để lại sẹo, con bé này e là sẽ bị hủy dung.”

“Thẩm Hoài Xuyên quỳ xuống ngay tại chỗ cầu xin bác sĩ, bình thường không ra, đến lúc mấu chốt thì cũng là người có lòng nhân ái. Vì một đứa trẻ nhặt mà sốt ruột đến mức bật khóc.”

Nói xong, ta còn giơ ngón cái về phía tôi.

“Chả trách đồng chí Hứa từng thích Thẩm Hoài Xuyên, người này có tấm lòng bao dung, biết lo nghĩ cho người khác. Không biết còn tưởng đứa bé kia là con ruột của cậu ta…”

Tôi: “…”

Là con ruột thật đấy!

Đạn mạc rằng vết thương của đứa bé vẫn chưa ổn định, cần có người trông nom suốt đêm.

Tối hôm đó, Thẩm Hoài Xuyên quả nhiên không quay lại chỗ ở của trí thức trẻ.

Tôi chẳng để tâm đến chuyện này.

Lục lọi trong tủ quần áo, tôi lấy ra phiếu lương thực, đến cửa hàng mua cho mình một hộp mạch nha tinh.

Tôi sợ nếu không tiêu sớm, phiếu lương thực sẽ mọc cánh bay vào túi của Thẩm Hoài Xuyên mất.

Đêm xuống, cơn đói quen thuộc lại ập đến.

Tôi không do dự, lôi ra mấy quả trứng đã để dành từ lâu, nghiến răng một cái, luộc bốn quả liền.

Ngồi xổm bên bếp lửa, tôi vừa ngấu nghiến trứng luộc vừa uống mạch nha tinh nóng hổi.

Không biết từ lúc nào, cơ thể tôi bắt đầu thấy ấm áp, như thể đang trôi nổi trên những đám mây.

Trong màn đêm đen kịt, tôi nằm trên chiếc giường đất ấm áp, chằm chằm vào trần nhà dán giấy dầu, ngẩn ngơ rất lâu.

Thì ra… không bị đói bụng là cảm giác như thế này.

Thật tốt quá.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ để bản thân chịu đói nữa.

Tất cả những thứ tốt đẹp, tôi đều phải giữ lại cho chính mình.

Cái gọi là nam chính? Cút xa tôi ra một chút!

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang ngủ say, thì bị mẹ của Lâm Vãn Vãn – Dư Tú Phân lay dậy.

Dư Tú Phân dẫn con tái giá vào ngôi làng này, trong nhà chẳng có tiếng , nhà chồng dĩ nhiên cũng không chịu nuôi đứa con của Lâm Vãn Vãn.

Lúc này, bà ta đầy vẻ bực bội.

“Ngủ ngủ ngủ, có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Mau dậy đi sản xuất đội gánh nước! Đúng rồi, hôm nay Tiểu Thẩm có việc, gánh nước xong thì tiện thể giúp cậu ta cho lợn ăn luôn!”

5

Tôi dụi mắt, theo thói quen định ngồi dậy, đúng lúc này, đạn mạc lại xuất hiện.

【Tiền thuốc thang cho đứa bé không ít, nữ phụ mau dậy đi kiếm công điểm! Phải để mẹ của nữ chính đến gọi mới chịu dậy, đúng là đồ hèn mọn!】

Tôi chợt bừng tỉnh.

“Không gánh nước, cũng không cho lợn ăn! Từ giờ trở đi, tôi chỉ đủ số công điểm để tự lo cho bản thân.”

Nói xong, mặc kệ Dư Tú Phân than phiền, tôi nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ngủ, đến khi trời sáng rõ mới dậy.

Cả ngày hôm đó, tôi chỉ đúng phần việc của mình.

Đây là ngày nhẹ nhõm nhất kể từ khi tôi về nông thôn.

Buổi tối, tôi đang ngồi trước bếp lò nướng bánh bột mì thì Thẩm Hoài Xuyên xuất hiện.

Hai mắt ta đầy tia máu, râu ria lún phún, trong lòng còn ôm một đứa bé.

Trên đầu đứa bé quấn lớp băng gạc dính đầy vết máu, có vẻ bị thương không nhẹ, dù đang ngủ vẫn thi thoảng nấc lên từng cơn.

Anh ta ôm đứa bé đến đây gì?

Tôi còn đang thắc mắc thì Thẩm Hoài Xuyên đã lên tiếng, giọng khàn đặc như tiếng sỏi nghiến vào nhau.

“Đều tại không đi đường mòn, đứa bé này mới bị chó hoang cắn, không chừng sẽ bị hủy dung.”

“Giờ tôi giao nó cho , phải dốc lòng chăm sóc nó đến khi lớn lên, coi như chuộc lỗi của mình.”

Tôi: “…”

Cái này là muốn ép tôi nhận nuôi bằng sao?

Nghĩ đến số phận bi thảm trong tương lai, da đầu tôi tê dại.

Như thấy thứ gì đó bẩn thỉu, tôi lập tức lùi lại.

“Đứa trẻ hoang từ đâu đến? Tránh xa tôi ra!”

Có lẽ bị hai chữ “trẻ hoang” chọc giận, khuôn mặt điển trai của Thẩm Hoài Xuyên đỏ bừng.

“Câm miệng! Một thiên thần nhỏ đáng thế này, sao có thể gọi là đứa trẻ hoang!”

Tôi nghi hoặc:

“Cha mẹ nó là ai cũng không rõ, không gọi trẻ hoang thì gọi gì?”

“Còn nữa, chuyện nó bị chó cắn liên quan gì đến tôi? Nếu trách thì chỉ có thể trách cha mẹ ruột của nó! Đã không muốn nuôi thì đừng sinh ra!”

Sắc mặt Thẩm Hoài Xuyên tái nhợt, miễn cưỡng biện hộ:

“Có lẽ cha mẹ nó cũng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Hơn nữa, nếu đi đường mòn, đã có thể nhặt nó, thì nó đã không bị chó cắn. Suy cho cùng, lỗi là ở !”

Nói xong, ta ngang nhiên bước vào trong phòng, đặt đứa bé xuống giường đất.

“Vài ngày nữa bố mẹ tôi về quê dưỡng bệnh, hãy tỏ ra tốt bụng một chút. À, đúng rồi, họ rất thích những nhân hậu.”

“Nếu nhận nuôi đứa bé này, chắc chắn hai cụ sẽ cho rằng là một tốt…”

Lời còn chưa dứt, ta đã thấy vỏ trứng chất đống trong góc bếp, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Tôi còn tưởng là người biết tiết kiệm, xem đi, lãng phí đến thế này! Ít nhất đã trộm ăn bốn, năm quả trứng rồi đúng không?”

“Cô có biết không, nếu để dành số trứng đó, cũng đủ mua một túi sữa bột cho đứa bé rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...