Sau đó, ngay khi vừa đặt chân xuống sân bay, tôi liền bị người của Văn Việt bắt cóc.
Từ đó, tôi biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Kết cục của tôi không có gì khó đoán. Nhưng khi ấy, nhà họ Tiết đã sa sút, không còn ai dám vào Văn Việt vì tôi nữa.
Huống hồ, khi đó, ta và Hứa Du đã gần đến ngày thành hôn. Một vị hôn thê cũ chướng mắt như tôi biến mất là chuyện mà ai nấy đều mong chờ.
Bao gồm cả chính tôi.
Chỉ là không ai ngờ tới, Hứa Du lại hủy hôn.
Trước thềm hôn lễ, thế giới xuất hiện bug.
Những di vật của tôi đột nhiên xuất hiện trên bàn trang điểm của ấy. Trong số đó, có cả hồ sơ về việc tôi tài trợ cho ấy và Lăng Kỳ.
Từ giây phút đó, ấy bỗng nhiên hiểu ra.
Người đã âm thầm giúp đỡ ấy suốt bao năm qua chính là tôi.
Người ở trường học luôn đối đầu với ấy, lại hết lần này đến lần khác dọa cho bọn bắt nạt ấy phải bỏ đi, cũng là tôi.
Tôi không biết ấy đã lý giải thế nào về hành vi kỳ quái như mắc chứng tâm thần phân liệt của tôi—một mặt âm thầm đối xử tốt với ấy, mặt khác lại công khai bắt nạt ấy.
Nhưng tôi biết, từ khi nghe tôi đã bị Văn Việt “loại bỏ”, Hứa Du đã không thể tiếp tục đường đường chính chính mà bước vào lễ đường cùng ta nữa.
“Trước khi tìm ấy, tôi không thể đối mặt với . Chúng ta hãy sống tách biệt một thời gian đi.”
Đây là lời ấy với Văn Việt.
Sự đau khổ của ấy không hề giả tạo.
Nhìn thấy người của mình ngày càng trở nên lạnh lùng, vô , quyền lực ngập trời, ấy lại không thể vui nổi.
Hứa Du có lẽ đoán , với cách hành xử của Văn Việt, tôi sẽ có kết cục như thế nào.
Cô ấy không thể chịu đựng việc ta coi thường mạng sống của người khác.
Cô ấy không muốn sự “thiên vị” như thế này—một kiểu thiên vị mà ngoài ấy ra, tất cả mọi người khác đều có thể trở thành cỏ rác dưới chân Văn Việt.
Hơn nữa, và thù hận đến rồi đi quá nhanh. Hôm nay có thể là ấy, ngày mai cũng có thể là một người khác.
Chỉ là khi ấy, ấy đã chọn trốn tránh.
Cô ấy không vạch trần Văn Việt, cũng không còn liên lạc với ta nữa.
Chỉ lặng lẽ tìm kiếm tung tích của tôi, tự an ủi mình rằng vẫn còn khả năng tôi còn sống.
Những năm qua, ấy hẳn cũng không hề dễ chịu.
Vậy nên đến tận lúc này, ấy vẫn kiên định đứng chắn trước mặt tôi.
“Anh có biết, chúng ta đã nợ ấy bao nhiêu không? Anh trai, chúng ta không còn cơ hội để trả lại nữa…”
Ánh nắng lốm đốm đổ xuống nền gạch ngoài ban công.
Tựa như những giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt .
Cô ấy :
“Lần này, đến lượt tôi bảo vệ ấy. Bất kể là ai, tôi cũng sẽ không để họ tổn thương ấy thêm nữa.”
7
Hôm đó, sau khi xác nhận rằng Lăng Kỳ thực sự không có ý định tôi nữa, cả hai mới dần dần bình tĩnh lại.
Hứa Du không giấu giếm bệnh của tôi với ta.
Tôi mắc chứng xơ cứng teo cơ do những tổn thương hủy diệt từ bên ngoài ra, hiện tại đã vào giai đoạn cuối, không còn cách cứu chữa.
“Nếu phát hiện sớm hơn, có lẽ…”
Lời chưa hết của Hứa Du mang theo sự đau đớn khôn nguôi.
Mỗi một chữ ấy thốt ra, nét tuyệt vọng trên gương mặt Lăng Kỳ lại càng rõ ràng hơn.
Đến cuối cùng, ta thậm chí không còn dám tôi thêm một lần nào nữa, chỉ cúi đầu, nét mặt mệt mỏi, vô lực, trong đôi mắt chỉ còn lại hơi nước chực trào.
Còn tôi thì suýt nữa ngủ mất.
Hệ thống sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, liền tạm thời thu hồi ý thức của tôi.
Trong không gian hệ thống, tôi và nó cùng nhau ngồi nhấm nháp hạt dưa.
Tôi thấy Hứa Du lấy ra từng tập hồ sơ mà ấy đã thu thập suốt những năm qua, đặt chúng trước mặt Lăng Kỳ.
Những năm qua, ngoài việc tài trợ họ đi học, tôi luôn tranh thủ mọi cơ hội để vòi vĩnh quà từ ông bố tỷ phú của mình.
Không phải để từ thiện cho trại trẻ mồ côi, thì cũng để thành lập các chương trình vừa học vừa an toàn cho họ.
Sau khi lên cấp ba, thành tích của Hứa Du rất xuất sắc. Nhờ gia sư bán thời gian, ấy đã tự kiếm đủ tiền để trang trải sinh hoạt phí suốt năm năm đại học y.
Những công việc gia sư đó cũng là do tôi sắp xếp.
Còn nữa, những ca khúc tôi đã viết cho Lăng Kỳ. Những cơ hội tôi đã giành lấy cho ta.
Tất cả những chuyện này, ta vốn đã biết từ lâu, khi lại một lần nữa, ta vẫn đau lòng đến tột cùng.
“Anh và Văn Việt lúc nào cũng ấy vừa ngu ngốc vừa độc ác. Nhưng một người có thể sáng tác ra những tác phẩm độc nhất vô nhị như thế, có thể nắm bắt từng cơ hội chính xác khi nâng đỡ lên, người như thực sự không thể nhận ra rằng đang lừa ấy sao?”
Hứa Du Lăng Kỳ đối diện, giọng bình tĩnh hỏi.
Có lẽ nhớ lại cuộc điện thoại năm đó, trong mắt Lăng Kỳ thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
Anh ta há miệng như muốn gì đó, cuối cùng không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Hai năm trước, khi đã trở thành một siêu sao đỉnh lưu, Lăng Kỳ vẫn không thể buông bỏ nhạc sĩ đã sáng tác cho ca khúc Như Ánh Sáng, ca khúc đưa đến đỉnh cao danh vọng.
Dù đã thông báo rằng người đó đã chết, ta vẫn muốn liên hệ với gia đình đối phương để bù đắp.
Nhưng khi đó, Lăng Kỳ đã không còn là thiếu niên ngày xưa. Anh ta muốn gì, chỉ cần nhấc một ngón tay, lập tức sẽ có người sốt sắng dâng lên tận miệng.
Vậy nên, khi dễ dàng tra ra rằng người đã viết những bài hát đưa ta lên đỉnh cao chính là tôi, toàn bộ thế giới của ta gần như sụp đổ.
Anh ta nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, cho đến khi có người đưa đến cho ta cuốn sổ nháp tôi từng dùng để sáng tác.
Trên trang giấy chi chít những nét chữ nguệch ngoạc, đầy rẫy dấu vết gạch xóa, từng trang, từng trang một, ghi chép lại toàn bộ tâm trạng của tôi khi sáng tác, từng chút một khắc họa lại sự chân thành tôi đã đặt vào những bài hát ấy.
Lăng Kỳ hoàn toàn gục ngã.
Chính từ thời điểm đó, ta buông bỏ mọi thành kiến nhiều năm với tôi, điên cuồng thu thập và tìm hiểu tất cả mọi thứ về tôi.
Nhưng càng hiểu sâu, ta càng tuyệt vọng.
Đến cuối cùng, ta tự sát.
Một đêm nọ, ta một mình cắt cổ tay.
May mà quản lý của ta do không liên lạc , đã đến tận nhà tìm và cứu kịp thời.
Nhưng từ đó, Lăng Kỳ trở nên vô cùng sa sút.
Anh ta không tìm cách nào để bù đắp. Ngày ngày sống trong dằn vặt và nước mắt.
Những chuyện này đều là do hệ thống với tôi khi cùng tôi ăn hạt dưa.
Tôi ngồi trong không gian, khuôn mặt tiều tụy, trắng bệch của ta, không biết phải bình luận thế nào.
Thực ra, Lăng Kỳ vốn là một người rất nhạy cảm và dễ . Từ nhỏ, ta đã rất hay khóc.
Người không bao giờ khóc mới là Hứa Du.
Dù bị đối xử bất công đến thế nào, ấy cũng sẽ cắn răng chịu đựng.
Nhưng bây giờ, cả hai người họ lại đang cùng nhau đỏ hoe mắt, tôi nằm trên giường bệnh.
Không khí nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.
Tôi hỏi hệ thống:
“Bao lâu nữa tôi có thể quay lại cơ thể?”
Hệ thống đếm ngược thời gian:
“Còn khoảng năm phút nữa. Lần này tôi sẽ kéo dài thời gian tỉnh táo của một chút…”
…
“Anh đi đi.”
Đó là câu đầu tiên tôi với Lăng Kỳ khi tỉnh lại.
Lực siết trên tay tôi đột ngột chặt hơn.
Tôi cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng và tuyệt vọng của ta.
Nhưng…
“Tôi là người đã nâng đỡ lên đỉnh cao, bây giờ có tài nguyên rồi, lại không biết quý trọng danh tiếng. Như đã đủ đáng khinh rồi. Huống hồ, người bị lừa sang nước ngoài là tôi, bây giờ lại đứng đây khóc, định dùng cách này để bắt tôi tha thứ cho sao?”
Cả người Lăng Kỳ cứng đờ.
“Lăng Kỳ,” tôi , “trước đây tôi tất cả những chuyện đó cho là vì tôi tự nguyện. Tôi chấp nhận những gì mình đã , hy vọng cũng đừng ép tôi.”
“Tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến nữa, hiểu không?”
Một câu đã tuyên án tử cho Lăng Kỳ.
Anh ta loạng choạng lùi lại vài bước, trên mặt lộ ra một nụ cay đắng.
“Chị thật sự sẽ không bao giờ tha thứ cho em nữa sao, chị Thanh?”
“Không có chuyện tha thứ hay không.”
Tôi ta, nghiêm túc từng chữ:
“Hiện tại, không còn quan trọng đối với tôi nữa.”
Đó là sự thật. Tôi quay lại đây là để xử lý mâu thuẫn của nhóm nhân vật chính.
Giữa Hứa Du và Lăng Kỳ đã không còn khúc mắc, thái độ của Lăng Kỳ đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng.
Nói một hơi dài, tôi hơi mệt.
Không muốn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của ta nữa, tôi nhắm mắt lại.
“Lăng Kỳ, nếu bây giờ tôi còn khỏe mạnh, có lẽ tôi sẽ tính sổ với . Nhưng tôi sắp chết rồi, không còn tâm trí truy cứu quá khứ. Anh có thể tha thứ cho chính mình rồi.”
Tôi không biết ta rời đi từ lúc nào, chỉ nhớ câu cuối cùng của ta—một lời bào chữa nhợt nhạt.
“A Thanh, dù chị có tin hay không, năm đó, em không hề muốn chị chết. Em chỉ sợ chị hủy đám cưới của Tiểu Du.”
Nhưng như tôi đã , điều đó không quan trọng.
Tôi chỉ quan tâm đến kết quả.
Hứa Du hỏi tôi:
“Nếu chị không muốn gặp họ nữa, tôi có thể đưa chị đi nơi khác.”
“Vậy còn công việc của em thì sao, bác sĩ Hứa? Không sợ mất việc à?”
Tôi định trêu chọc ấy, giọng lại yếu ớt đến mức chẳng còn sức lực.
Điều này ngược lại khiến Hứa Du càng thêm đau lòng.
“Mẹ kiếp công việc!”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy ấy chửi thề.
Bạn thấy sao?