5
Lăng Kỳ ôm đàn guitar, chậm rãi cất giọng hát.
Những fan dưới khán đài vốn đang náo cũng dần dần bị giọng hát cảm sâu lắng của ta dịu xuống.
Chỉ có tôi ——
Nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà nổi cả da gà, không tài nào dịu xuống .
Đã nhiều năm không quay lại, tôi không ngờ Lăng Kỳ lại trở thành như thế này.
Tôi vẫn thích dáng vẻ năm đó của ta hơn —— cái dáng vẻ mà đến liếc tôi một cái cũng chẳng buồn.
Ca khúc vẫn tiếp tục, tiếng hát nhẹ nhàng trôi ra từ TV.
Ống kính đặc tả gương mặt ta —— đường nét như ngọc, đôi mắt đã ươn ướt.
Giọng hát vốn khen ngợi là trong suốt như pha lê của ta lại mang theo chút nghẹn ngào.
Từng câu, từng chữ, tất cả đều là sự hoài niệm đầy nặng nề.
Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, người mà Lăng Kỳ si nhớ thương lại là tôi.
Bỗng nhiên, tôi cứng đờ người, không biết sao.
Vội vàng cầm lấy điều khiển, lập tức tắt màn hình.
Khi căn phòng trở lại yên tĩnh, tôi mới phát hiện —— không biết từ khi nào, Hứa Du đã ra khỏi thư phòng.
Cô ấy đứng một bên, lặng lẽ tôi.
Dường như muốn gì đó, rồi lại im lặng.
Đúng .
Dù sao trước đây cũng không phải quan hệ thân thiết gì cho cam.
Ban ngày ấy đã khóc trước mặt mọi người khi thấy tôi,
Giờ bình tĩnh lại, chắc chính ấy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng ánh mắt ấy tôi lại đầy xót xa.
Tôi biết, bây giờ, trong mắt họ —— bất cứ điều gì tôi , trông cũng mong manh như sắp vỡ.
Để tránh cho ấy cũng bị sự ngượng ngùng này khó xử, tôi khẽ thở dài, mở miệng:
“Tôi muốn nghỉ ngơi rồi.”
Hứa Du đẩy tôi vào phòng.
“Ngủ sớm đi.” Tôi .
“Xin lỗi.” Đây là câu trả lời của ấy.
Bước chân tôi khựng lại.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không gì thêm.
Sáng hôm sau, trước khi ra ngoài, tôi nhờ Hứa Du đẩy tôi ra ban công.
Tôi cuộn mình trong chiếc ghế dài lớn nhà ấy, đắp chăn,
Dưới ánh nắng ấm áp, dần dần trở nên buồn ngủ.
Mơ màng, tôi cảm nhận một cảm giác rất kỳ lạ ——
Không biết có phải tôi bị ảo giác không, từ trong bóng tối,
Có một ánh lạnh lẽo, âm u như rắn rết, đang dán chặt lên người tôi.
Một cảm giác bị theo dõi vô cùng mãnh liệt khiến tôi theo phản xạ muốn nhíu mày,
Nhưng vào lúc này, cơ thể tôi hoàn toàn không thể cử .
“Phát hiện nhân vật quan trọng đang đến gần.
Ký chủ, vì sự an toàn của ngài, tôi sẽ lập tức khiến ngài trông thảm hơn.
Xin hãy nhanh chóng tranh thủ thời cơ mà diễn cảnh đáng thương!”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy âm thanh mở khóa cửa vang lên.
“Tiểu Du, tôi có mua chút đồ ăn về.”
Là một giọng quen thuộc.
Là Lăng Kỳ.
Nghĩ đến ca khúc Thanh mà ta hát tối qua,
Tôi lập tức cảm thấy ngượng ngùng muốn trốn đi.
Nhưng hiện tại, cơ thể tôi không thể nhúc nhích,
Chỉ có thể nhắm mắt, giả chết.
“Rầm——”
Là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở ngày càng dồn dập của Lăng Kỳ.
Anh ta như thể không thể tin vào mắt mình, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, run rẩy.
Cho đến khi ta bước đến gần tôi,
Cả người đột nhiên như mất hết sức lực, quỳ phịch xuống trước mặt tôi.
Như thể vừa nhận một cú sốc mạnh đến mức không thể đứng vững,
Anh ta run rẩy vươn tay ra mấy lần, vì quá căng thẳng mà bàn tay cứ không ngừng run lẩy bẩy.
Cuối cùng, ta mới nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
Tôi có thể cảm nhận ——
Nước mắt nóng hổi, từng giọt, từng giọt,
Rơi xuống mu bàn tay tôi.
“Kỳ lạ thật, sao lại là nam phụ?”
Tôi nghe thấy hệ thống lẩm bẩm trong đầu.
Nhưng giọng nó rất nhanh đã bị tiếng của Lăng Kỳ lấn át.
Anh ta run rẩy, giọng vì quá căng thẳng mà nghẹn lại, trở nên kỳ quái.
“Thanh… chị Thanh… Lại là mơ sao?”
Tôi tranh thủ lúc ta cúi đầu khóc nức nở, len lén hé mắt .
Lúc này tôi mới nhận ra ——
Lăng Kỳ đã gầy đến mức gần như biến dạng.
Cao một mét tám, hai gò má đã lõm sâu.
Anh ta trông vô cùng tiều tụy.
Nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Hứa Du không biết rõ chi tiết, năm đó, Lăng Kỳ là người chứng kiến kết cục của tôi.
Bị rạch hàng chục vết thương trên người, ném vào đàn cá mập, từng chút một bị chúng xé nát, đến khi hoàn toàn không còn sự sống.
Vậy nên dù sau này hệ thống kịp thời vớt lại cơ thể này, khâu vá từng mảnh mà phục hồi, tôi cũng không thể dễ dàng điều khiển nó như trước.
Ngay cả việc mở mắt lâu một chút, tôi cũng cảm thấy kiệt sức.
Nhưng Lăng Kỳ lại cố lựa chọn quên đi tất cả,
Giờ đây, ta cẩn thận, từng câu từng chữ, thì thầm bày tỏ nỗi nhớ thương.
Cuối cùng, ta rụt rè đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Rõ ràng là một cái ôm có thực,
Nhưng chính ta lại càng run rẩy hơn.
Đây là lần thứ hai trong đời, Lăng Kỳ chủ ôm tôi.
Lần đầu tiên là nhiều năm trước.
Khi đó, ta hận tôi đến mức chỉ muốn ép tôi vùi đầu vào lòng mình,
Vừa để tránh bị paparazzi chụp lén, vừa để xả giận bản thân.
Khi ấy, ta vừa nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ bài hát Như Ánh Sáng.
Anh ta không ít lần đề nghị muốn gặp mặt người sáng tác ca khúc này,
Vì muốn thoát khỏi tôi, muốn hợp tác trực tiếp với những nhạc sĩ đứng sau.
Nhưng tôi không thể cho ta biết rằng,
Ca khúc đó… vốn dĩ là tôi viết.
Điều đó quá mức hủy hình tượng nữ phụ ác độc của tôi.
Mỗi lần ta hỏi, tôi đều qua loa cho qua.
Về sau, tôi mất kiên nhẫn, chỉ thản nhiên :
“Người đó chết rồi.”
Lăng Kỳ giận dữ.
Anh ta cho rằng tôi đã dùng thủ đoạn mờ ám để chèn ép nhạc sĩ đó,
Vậy nên trong gara, ta tức giận tranh cãi với tôi.
Không biết ánh đèn flash đầu tiên lóe lên từ đâu,
Khi tôi hoàn hồn lại, ta đã ôm chặt tôi vào lòng.
Đầu tôi bị ép sát vào lồng ngực ta.
Khi đó, tôi nghe thấy nhịp tim của ta —— rất nhanh, rất loạn.
Đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt ta tôi đầy phức tạp,
Tựa như chứa đựng thứ cảm khó gọi tên.
Lần đó, Lăng Kỳ không tranh luận với tôi nữa.
Anh ta nhặt lên chiếc áo khoác đen rơi dưới đất,
Cả người gần như bỏ chạy khỏi nơi đó.
Còn bây giờ, tôi dựa vào vai ta, không thể thấy nét mặt ta lúc này.
Cũng như ta không thể thấy biểu cảm của tôi ——
Vẫn lạnh nhạt như xưa.
“Anh định gì ấy?!”
Một giọng đầy căng thẳng vang lên,
Là Hứa Du.
Cô ấy vội vàng chạy đến, cắt ngang giấc mộng của ta.
Lúc này, Lăng Kỳ mới đột nhiên nhận ra,
Người ta đang ôm ——
Là một cơ thể gầy guộc đến mức gần như không còn hình dáng.
Làn da tái nhợt vì thiếu sức sống, trên má còn vương sắc xanh nhạt do thiếu dưỡng khí.
Tôi vẫn nhắm nghiền mắt từ đầu đến cuối,
Như thể hoàn toàn không cảm nhận mọi thứ xung quanh.
“Buông ấy ra, Lăng Kỳ!
“Cô ấy sắp chết rồi, không còn là mối đe dọa với bất kỳ ai nữa!”
Hứa Du cũng bị dáng vẻ tiều tụy của tôi cho kinh sợ,
Giọng gần như thốt ra mà không kịp suy nghĩ.
Bàn tay đang ôm tôi của Lăng Kỳ khẽ run lên, vô thức buông lỏng.
Anh ta mờ mịt tôi, chút sắc hồng duy nhất trên mặt cũng dần dần nhạt đi.
Cuối cùng, dường như ta đã nhớ ra ——
Tôi đã chết như thế nào.
Hôm nay đáng lẽ Hứa Du phải đi , đi nửa đường, ấy vẫn không thể yên tâm về tôi, nên đã xin nghỉ.
Hứa Du với tôi, thực ra ấy cũng không biết phải đối mặt với chúng tôi như thế nào. Lăng Kỳ đối với ấy không hẳn là kẻ xấu, ấy cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho ta.
Vậy nên khi thấy tôi ngã vào lòng Lăng Kỳ, gần như không còn chút sinh khí, ấy lập tức lao đến, như phản xạ có điều kiện, giành lại tôi khỏi tay ta.
“Có tôi ở đây, đừng hòng ấy!”
Cô ấy che chắn tôi sau lưng, giận dữ trừng mắt người đàn ông trước mặt.
Lăng Kỳ chậm rãi ngẩng gương mặt tái nhợt lên, giọng gần như tự hành hạ bản thân:
“Tại sao em lại nghĩ rằng sẽ ấy…”
Sau khi biết sự thật, ta gần như ngày ngày đều dằn vặt hối hận. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả. Nó không thể thay đổi sự thật rằng chính tay ta từng giơ lưỡi dao về phía tôi.
Khoảnh khắc đó, bức màn che phủ bốn năm giả vờ bình yên giữa nữ chính và nam phụ bị xé toạc. Những ký ức đáng quên cuối cùng cũng bị phơi bày.
Năm đó, đó chỉ là một cuộc điện thoại bình thường.
Khi ấy, Lăng Kỳ đã trở thành một siêu sao đỉnh lưu, còn tôi đã là một thiên kim thất thế, không nơi nương tựa.
Đó cũng là lần ta dối tôi một cách kiên nhẫn và giả tạo nhất.
“A Thanh, bây giờ đang bị theo dõi rất chặt, không tiện gặp em. Anh đã mua vé máy bay cho em rồi, em cứ đi nước ngoài trước đi. Đợi xử lý xong mọi chuyện ở đây, sẽ đến tìm em, chúng ta kết hôn, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại nữa, có không?”
Có lẽ đến tận bây giờ, Lăng Kỳ vẫn không hiểu rốt cuộc tôi đã bị mắc lừa ở điểm nào. Là giọng điệu cố ý thâm kia, hay chỉ đơn giản vì khi đó, ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà tôi có thể bám lấy.
Dù sao thì, tôi đã tin. Và thế là tôi đã đi.
Bạn thấy sao?