Cô hỏi tôi:
“Chị đã đi đâu? Ngần ấy năm nay, chị ở đâu? Văn Việt chị chết rồi, là vì muốn giúp tôi hả giận, tôi chưa từng muốn chị biến mất! Tôi không thể tha thứ cho ấy!”
Vừa khóc, vừa liên tục , trong giọng toàn là sự tủi thân.
Mãi đến khi bình tĩnh hơn một chút, mới tôi thật kỹ,
Nhưng vừa thấy bộ quần áo bệnh nhân trên người tôi, sắc mặt lập tức biến đổi.
Lúc này, y tá vừa gọi cũng đã đuổi kịp.
“Bác sĩ Hứa, đây là lần đầu đến bệnh viện chúng tôi để tham gia hội nghị trao đổi, có lẽ đi nhầm đường rồi. Phòng họp không ở hướng này.”
Hứa Du không gì, chỉ lặng lẽ tôi.
Cô y tá đứng bên cạnh bắt đầu lộ vẻ khó xử.
Thấy , tôi không nhịn mở miệng khuyên:
“Cứ đi họp trước đi, đừng khó nhỏ này.”
Cô ấy vẫn không đậy.
Dù gì cũng đã tranh cãi với ấy nhiều năm, tôi hiểu ngay ánh mắt trong mắt lúc này là gì.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cam đoan với :
“Tôi thề, tôi sẽ không chạy. Tôi sẽ ở đây chờ , chưa?”
Lúc này Hứa Du mới hài lòng gật đầu, sau đó cầu y tá lấy bệnh án và thông tin liên lạc của tôi.
Cô ấy cẩn thận lưu số điện thoại của tôi vào danh bạ, rồi mới xoay người rời đi.
Tôi hơi đau đầu.
Mấy năm qua tôi nuôi Hứa Du, thực sự là coi ấy như con mà chăm sóc.
Dù sao tôi cũng lớn hơn bọn họ rất nhiều tuổi, thật sự không thể nhỏ này chịu khổ chỉ vì để bước đệm cho một mối sủng ái về sau.
Cô ấy đã trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt qua muôn vàn chông gai,
Mục tiêu cuối cùng không thể chỉ đơn thuần là để thương, cưng chiều.
Chỉ là…
Trong suốt những năm tháng đã qua, thời gian tôi tranh cãi với ấy vẫn nhiều hơn thời gian chúng tôi thật sự hòa thuận.
Bây giờ thật sự phải chung sống lại, tôi không biết nên thế nào mới tốt.
4
Buổi tối, Hứa Du đến đón tôi.
Thân thể này của tôi thực sự đã quá tàn tạ, chỉ có hệ thống mở buff mới giúp tôi duy trì đầu óc tỉnh táo, miệng lưỡi lưu loát, thỉnh thoảng còn có thể vài tác nhỏ.
Nhưng ngay khi nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ lập tức trọng bệnh mà qua đời.
Biết rằng tôi không muốn ở lại bệnh viện, Hứa Du lái xe đưa tôi về nhà.
Có lẽ ban ngày ấy đã tìm hiểu trạng của tôi,
Suốt dọc đường đi, mắt ấy luôn hoe đỏ, không chịu thẳng vào tôi.
Nữ chính vốn dĩ là một người rất lương thiện.
Khi còn diễn theo kịch bản, dù tôi đã trăm phương ngàn kế đối đầu với ấy, cũng chỉ cố gắng tránh né tôi.
Thậm chí sau này, khi gia đình tôi sản, còn tạm thời giúp đỡ tôi một chỗ trú chân lúc bị nam chính và nam phụ dồn ép đến đường cùng.
Và bây giờ, tôi theo Hứa Du về nhà ấy.
Cô ấy vẫn còn một hội nghị học thuật trực tuyến quan trọng, chỉ đơn giản dặn dò tôi vài câu rồi liền vào thư phòng.
Sau khi tắm xong, tôi nằm uể oải trên ghế sô pha da nhà ấy, tiện tay bật TV lên.
Không ngờ trên màn hình lại là một gương mặt quen thuộc khác.
Lăng Kỳ, nam phụ si của cuốn tiểu thuyết này.
Trước đây, ta còn có một thân phận khác —— người ngầm của thiên kim Tiết Thanh Lam, tức là tôi.
Năm đó, Lăng Kỳ chỉ là một ca sĩ trẻ đầy hoài bão không công nhận.
Vì muốn chu cấp cho Hứa Du theo học y khoa sau đại học, ban ngày ta đi thêm khắp nơi, buổi tối hát ở quán bar.
Một đêm nọ, xe tôi dừng ngay trước mặt Lăng Kỳ, khi ấy ta vừa tan ca lúc 4 giờ sáng.
Nhìn đôi mắt đầy tơ máu vì thiếu ngủ của ta, tôi hờ hững rút ra một tấm thẻ.
“Năm triệu tệ, mua bốn năm tự do của cậu, không?”
Khi đó, Lăng Kỳ đã cực kỳ ghét tôi, đến cả liếc thêm một cái cũng thấy chán ghét.
Nhưng ta không có lựa chọn.
Anh ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi không quyền không thế, còn tôi là thiên kim tiểu thư nhà họ Tiết, quyền cao chức trọng.
Sự chênh lệch này giúp tôi có thể thẳng thắn với ta:
“Tôi chỉ đơn giản là thích tranh giành đàn ông với Hứa Du. Bất kể là người ta thích hay là kẻ thích ta, tôi đều muốn cướp về, cậu cũng không ngoại lệ.”
Tôi không bỏ lỡ sự khinh miệt và chán ghét trong mắt ta khi nghe .
Khẽ nhếch môi đỏ, tôi buông thêm một điều kiện càng hấp dẫn hơn:
“Cậu có muốn nổi tiếng không? Tôi có thể giúp cậu đứng trên đỉnh cao của sân khấu cậu hằng ao ước.”
Lần này, Lăng Kỳ im lặng.
Trước khi mẹ ta qua đời,
Trở thành ca sĩ luôn là ước mơ của ta.
Khoảng thời gian cuối đời của mẹ, ta luôn ở bên bà trong phòng bệnh.
Khi đó, ta thường dịu dàng hát cho bà nghe, giọng non nớt tràn đầy cảm.
Người phụ nữ tiều tụy vì bệnh tật hành hạ ấy, khi nghe thấy tiếng hát, liền cong mắt mỉm , vươn tay vuốt ve đầu ta.
“Tiểu Kỳ nhà chúng ta sau này nhất định sẽ trở thành ca sĩ giỏi nhất, đến lúc đó, cả thế giới sẽ nghe con hát. Kể cả mẹ ở trên thiên đường cũng có thể nghe thấy…”
Câu đó, ban đầu chỉ để an ủi một đứa trẻ ngây thơ,
Nhưng lại vô trở thành lời trăn trối cuối cùng của mẹ ta.
Vậy nên, một chấp niệm đã cắm rễ trong lòng ta.
Ba ngày sau khi tôi đưa ra đề nghị, Lăng Kỳ trở về nhà, suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, ta chỉnh trang sạch sẽ, cầm theo địa chỉ tôi đưa, chủ nhấn chuông biệt thự của tôi trên sườn núi.
Khi tôi mở cửa, ta nở một nụ .
Một nụ cứng nhắc, lạnh lùng, thậm chí còn mang theo vẻ ghét bỏ miễn cưỡng.
Giờ đây, Lăng Kỳ đã hoàn toàn lột xác khỏi dáng vẻ non nớt năm đó.
Gương mặt góc cạnh, lạnh lùng, trưởng thành.
Những năm qua, ta chưa bao giờ quên sự sỉ nhục từng phải chịu trước mặt tôi.
Và khi cuối cùng cũng đặt chân vào giới quyền lực, ta bắt đầu điên cuồng bành trướng, dùng mọi thủ đoạn để vươn lên.
Hiện tại, ta không chỉ là một ca sĩ đình đám, mà còn là nhân vật không ai dám đắc tội trong giới giải trí thành phố Z.
Không còn là chàng thiếu niên nghèo khổ, đến cả cảm cũng giấu không nổi trước mặt tôi ngày xưa.
Thật ra, tôi chưa từng ép buộc ta gì quá đáng.
Chỉ là thỉnh thoảng vài câu chọc tức, khi ta nhẫn nhịn đến mức khó chịu, tôi lại cố có những hành thân mật để khiến ta ghê tởm.
Lăng Kỳ mỗi lần đều , kỹ năng diễn xuất ngày càng điêu luyện.
Nhưng các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch và sắc mặt khó coi đã bán đứng lòng căm ghét của ta.
Anh ta ghét tôi.
Ghét tôi đối đầu với Hứa Du,
Ghét tôi dùng tiền sỉ nhục ta,
Ghét bộ dạng tham lam vô độ của tôi.
Nhưng ta vẫn phải ,
Vẫn phải giả vờ thân mật trước mặt tôi, thăm dò mở miệng:
“A Thanh, chuyện của chúng ta… tốt nhất là đừng công khai thì hơn.”
Nghe , tôi nhướng mày:
“Sao? Cảm thấy danh tiếng thiên kim nhà họ Tiết không xứng với cậu à? Nhớ kỹ đi, Lăng Kỳ, tôi đã để mắt đến cậu, chịu chơi với cậu, đó là phúc phận của cậu đấy.”
Câu này đủ ngông cuồng và vô lý để khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Sự mất kiên nhẫn trên mặt Lăng Kỳ ngày càng lộ rõ, giọng điệu cũng lạnh hơn.
“Chỉ là chưa đến thời điểm công khai thôi. Tôi muốn đợi đến khi mình thành danh, có thể đường hoàng đứng bên cạnh .”
Những lời này nghe như một câu thoại đầy qua loa.
Tôi đương nhiên biết, đợi đến khi ta đủ thực lực,
Chính là lúc ta liên thủ với Văn Việt để lấy mạng tôi.
Tôi coi mấy lời đó như trò mà nghe.
Nhưng tôi vẫn thật sự tin rằng Lăng Kỳ là một thiên tài âm nhạc,
Tôi cũng thực sự muốn thấy dáng vẻ ta tỏa sáng trên sân khấu.
Và giờ tôi đã thấy .
Trên TV đang phát sóng trực tiếp buổi concert của ta.
Anh ta ôm đàn guitar, ngồi trên sân khấu, đôi mắt đào hoa đầy thương tiếc.
“Bài hát này, tôi muốn dành tặng cho người đã từng đồng hành cùng tôi suốt bốn năm.”
Câu này vừa dứt, dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng xôn xao.
Lời vừa dứt, cả khán đài lập tức bùng nổ.
Với tư cách là một ca sĩ thần tượng, lượng fan hâm mộ của Lăng Kỳ phần lớn là các cuồng nhiệt.
Câu này mang theo hàm ý khó lường, những fan nhạy bén đã nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn.
Thế Lăng Kỳ dường như chẳng hề bận tâm.
Anh ta khẽ nhếch môi, nở nụ thoáng buồn, sau đó tiếp tục :
“Từng có một người, tôi đã hứa với ấy rằng, khi mình nổi tiếng, tôi sẽ công khai ấy. Tôi sẽ đứng trước mặt ấy một cách đường đường chính chính.”
Dưới khán đài, không ít fan đã không thể ngồi yên.
Ống kính máy quay lia qua, một số fan nữ tức giận đến mức ném cả bảng đèn, công khai rời khỏi chỗ ngồi.
Nhưng Lăng Kỳ vẫn tiếp tục , không chút chần chừ:
“Thực ra, những lời đó tôi chỉ để lừa ấy. Nhưng ấy lại tin thật.
Cô ấy thực sự rất tốt với tôi.
Cô ấy ủng hộ sự nghiệp của tôi, hiểu âm nhạc của tôi.
Thậm chí, khi tôi không hay biết, ấy đã lặng lẽ sáng tác cho tôi rất nhiều bài hát.
“Nhưng tôi không biết.
Tôi không biết ấy đã nhiều như vì tôi.
Tôi chỉ biết căm ghét ấy, tổn thương ấy.
Thực ra, ấy chỉ là một người vụng về trong cách thể hiện cảm, chỉ là thích những lời chọc tức để thu hút sự ý của tôi.
Nhưng tôi lại hiểu lầm ấy, tự cho mình là đúng mà sỉ nhục, tổn thương ấy.
“Tôi là một kẻ ngu xuẩn, mù quáng.
Ở thời điểm không biết trân trọng nhất, tôi đã bỏ lỡ người tôi nhất.”
Nói đến đây, giọng ta hơi nghẹn lại, rồi nhẹ giọng đọc ra tên bài hát sắp hát:
“Ca khúc này, có tên là ‘Thanh’.”
Bạn thấy sao?