1
Tôi là nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết đoàn sủng.
Từ khi xuyên sách đến đây, tôi luôn tận tâm đóng vai đại tiểu thư độc ác của mình.
Tôi dùng cuộc hôn nhân liên minh gia tộc để ép nam chính và nữ chính chia tay, lại dùng tiền để chèn ép nam phụ, giữ ta lại bên mình.
Hễ có chuyện gì cũng phải đối đầu với nữ chính.
Chỉ cần là thứ liên quan đến nhóm nhân vật chính, dù là con chó họ nuôi, tôi đi ngang qua cũng phải đá hai cái.
Cuối cùng, sau bao lần tự tìm đường chết, tôi đã bị nam chính – giờ đã trở thành tổng tài bá đạo, và nam phụ – hiện là ca sĩ đỉnh lưu, liên thủ chết.
Dù rằng quá trình chết có hơi đau đớn một chút,
Nhưng may là vì hoàn thành nhiệm vụ quá mức xuất sắc, hệ thống đã thưởng cho tôi số điểm cực cao.
Tôi dùng số điểm này để mua một hòn đảo,
Thành công sống cuộc đời cá mặn, ung dung dưỡng lão.
Một đêm nọ trước khi ngủ, tôi lại thấy hệ thống – cộng sự cũ đã từng hợp tác vô số lần, đang kêu cứu với tôi trong không gian Chủ Thần.
Hắn : “Tuyến thế giới có vấn đề rồi, giờ tuyến kết thúc của nhóm nhân vật chính không thể tiến triển nữa. Cô phải quay lại một chuyến.”
Khi ký nhiệm vụ này, tôi không hề đồng ý bảo hành sau khi hoàn thành.
Thế hệ thống không cho phép tôi từ chối, trước mắt chợt lóe ánh sáng trắng, lần nữa mở mắt ra,
Tôi đã quay lại thế giới nhiệm vụ rồi.
Trước mắt là trần nhà trắng xóa, tôi đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân.
Khi tôi mở điện thoại, từ camera trong máy, tôi thấy gương mặt mình – vẫn giống hệt gương mặt từng có trong thế giới nhiệm vụ.
Ngay lúc đó, giọng nịnh nọt của hệ thống vang lên trong đầu tôi:
“Dù sao cũng đến rồi, ở lại lâu thêm chút đi. Đương nhiên chúng tôi không bóc lột quá lâu đâu. Thân thể hiện tại của bị tổn quá lớn, tôi đã trực tiếp tạo cho bệnh án giai đoạn cuối của chứng xơ cứng teo cơ một bên. Nhiều nhất chỉ còn hai tháng để sống, cố gắng ở thêm hai tháng nữa, sau đó có thể thực sự tự do.”
Nghe , tôi trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi hắn trong đầu:
“Rốt cuộc tuyến thế giới có vấn đề gì?”
“Theo cốt truyện gốc, hiện tại nhóm nhân vật chính đã đạt đến kết cục HE (happy ending), nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, mỗi người đều có cái kết viên mãn.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Hệ thống ngừng một chút, rồi mới mở miệng:
“Hiện tại, bọn họ không thể chấp nhận nhau, thậm chí còn sinh ra cảm căm ghét lẫn nhau. Trong lòng mỗi người đều trỗi dậy một ước muốn mãnh liệt —— bọn họ muốn quay về.”
“Tôi?” Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, tôi chỉ vào mình, “Muốn tôi quay về gì, tiếp tục tìm cách họ khổ sở sao?”
Giọng của hệ thống nghe có vẻ bối rối, cuối cùng mới cẩn thận :
“Không biết đã xảy ra bug ở đâu, những chuyện từng lặng lẽ cho họ… giờ họ đều biết cả rồi.”
“…”
Lần này tôi thực sự trầm mặc.
Trước khi hệ thống cho tôi chuyện này, có lẽ tôi vẫn có thể thản nhiên quay lại trước mặt họ, tiếp tục đóng vai một nữ phụ ác độc.
Nhưng bây giờ, tôi không thể nào có thái độ dửng dưng nữa —— tôi sợ họ cho rằng tôi bị đa nhân cách.
Dù sao thì, trước đây tôi đối với nhóm nhân vật chính kia… thực sự là có chút tâm lý nuôi con mà.
2
Trong cuốn tiểu thuyết này, nữ chính Hứa Du và nam phụ Lăng Kỳ là thanh mai trúc mã.
Cả hai đều có xuất thân bất hạnh, gặp nhau trong nhi viện, cùng nhau nương tựa mà trưởng thành.
Cuối cùng, Lăng Kỳ nảy sinh cảm khác biệt với , từ đầu đến cuối, nữ chính luôn coi như trai.
Theo mạch truyện, sau khi nữ chính – một học sinh nghèo – vì học bổng cao mà chuyển đến trường chúng tôi và thu hút sự ý của nam chính, tôi mới bắt đầu đối đầu với ấy.
Có lẽ để nổi bật sự ngọt ngào sau này khi nam chính nâng niu chiều chuộng,
Cuộc sống trước đây của Hứa Du không thể nào không gọi là gian nan.
Cô ấy là một vô cùng xinh đẹp và thông minh.
Chỉ tiếc rằng không có cha mẹ chống lưng, ở nhi viện nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, tất cả những ưu điểm này lại trở thành lý do để bị bắt nạt.
Những đứa trẻ khác e ngại sự xuất sắc của , sợ giành mất cơ hội nhận nuôi tốt,
Vì trong nhi viện lạnh lẽo đó,
Hứa Du thường xuyên bị cắt trụi mái tóc dài vào giữa đêm, bị bỏ côn trùng vào thức ăn.
Về sau, luôn phải sống với một mái đầu lởm chởm không ra hình thù.
Những ngày trời rét buốt, chăn của luôn bị ai đó ướt.
Trước mặt người lớn, lũ trẻ kia đoàn kết, thương nhau,
Nhưng quay lưng lại, chúng đối xử với đầy cay nghiệt.
Lăng Kỳ muốn bảo vệ , cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé.
Thời gian trôi qua, Hứa Du lớn lên.
Cô thậm chí không đủ ăn, cả người gầy trơ xương, bỏ lỡ giai đoạn phát triển tốt nhất.
Lên cấp ba, vẫn là một nhỏ nhắn.
Khác hẳn tôi – người ăn ngon uống đủ từ nhỏ, cao lớn mạnh mẽ.
Dù , vẫn luôn đứng thẳng lưng mảnh dẻ của mình.
Từ xa lại, trông như một cây trúc gầy guộc kiên cường.
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải điều tàn nhẫn nhất.
Nữ chính trong các tiểu thuyết ngọt sủng, trước khi nam chính định mệnh cứu rỗi,
Thường phải có một ký ức tuổi thơ đau khổ mà khi nhắc đến, ai ai cũng đồng cảm, thương .
Để từ đó, nam chính có cơ hội hùng cứu mỹ nhân.
Với Hứa Du, ký ức đó là ——
Năm mười ba tuổi, đã trở nên vô cùng xinh đẹp.
Hôm đó là một ngày mưa, sau khi tan thêm ở quán ăn, muốn trở về nhi viện.
Nhưng trận mưa lớn khiến không thể bước đi.
Ngay lúc đó, bàn tay thô ráp, nhờn rít của ông chủ quán ăn liền chạm tới…
Nguyên văn dừng lại tại đây.
Sự kiện này trở thành ác mộng không thể xóa nhòa của Hứa Du.
Cũng vì nó mà cảm giữa và nam chính trải qua vô số sóng gió.
Nam chính trước đó luôn bướng bỉnh, có hiểu lầm cũng không chịu mở miệng rõ, nữ chính thì tự ti, không muốn thanh minh cho bản thân.
Vậy nên hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng nữ chính đau lòng đến mức cắt cổ tay tự sát.
May mà nam chính phát hiện kịp thời, cứu về, dỗ dành, từ đó thương gấp bội.
Tác giả gọi đây là “ thú nhỏ” giữa hai nhân vật chính.
Nhưng tôi chỉ thấy xót xa cho đôi vai gầy của ấy.
Vậy nên, tôi đã xóa sạch nó.
Hệ thống chỉ cầu tôi bắt đầu đối đầu với nữ chính sau khi ấy chuyển trường và gặp nam chính.
Nhưng không hề rằng trước đó tôi không thể giúp ấy.
Vậy nên tôi dĩ nhiên phải nuôi dưỡng thật tốt đối thủ của mình,
Chỉ khi đó, ấy mới có thể tràn đầy sức sống mà đứng trước mặt tôi tranh cãi.
Ngay ngày đầu tiên xuyên vào thế giới trong sách, tôi đã năn nỉ cha tôi – khi ấy vẫn còn là một tổng tài hô mưa gọi gió,
Lấy danh nghĩa quà sinh nhật cho tôi, thành lập một quỹ từ thiện hỗ trợ học sinh nghèo.
Hứa Du, Lăng Kỳ cùng mấy chục đứa trẻ khác đều là người tài trợ trong quỹ này.
3
Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều tôi giấu kín với nhóm nhân vật chính.
Để sau này không bị ai tra ra, tôi còn đặc biệt ủy quyền cho quản gia Vương Thúc người đứng đầu quỹ từ thiện.
Bao năm qua, Hứa Du và Lăng Kỳ chỉ biết rằng ân nhân giúp đỡ họ là một người họ Vương.
Họ từng gặp ông ấy vài lần, chụp chung vài bức ảnh, ngoài ra không hề biết gì thêm.
Sau đó, Hứa Du xuất hiện trước mặt tôi.
Lần này, ấy rốt cuộc không còn là bé gầy guộc, vàng vọt như trong nguyên tác.
Làn da ấy trắng trẻo, mềm mịn, đôi mắt sáng ngời, nụ tự tin,
Cả người tràn đầy sức sống, hướng về tương lai với tất cả hy vọng.
Dù bị tôi đối đầu, ấy vẫn có thể bình tĩnh, thẳng thắn xử lý,
Không còn là bất lực, chỉ có thể chờ nam chính từ trên trời rơi xuống cứu vớt.
…
Khi tôi đang chìm trong hồi ức, một tiếng thốt lên kinh ngạc đã kéo tôi trở về thực tại.
“Bác sĩ Hứa, đi nhầm rồi!”
Không xa phía trước, một bóng người mặc áo blouse trắng gạt đám đông chắn trước mặt, vội vã bước về phía tôi.
Cô ấy quỳ xuống trước mặt tôi, chưa kịp gì, nước mắt đã rơi lã chã.
Là Hứa Du.
Lâu rồi không gặp.
Lần này, tôi thấy rõ ràng đôi mắt ấy đã trưởng thành hơn nhiều so với khi tôi rời đi.
Gương mặt ấy vẫn trắng trẻo, tinh khôi như trước, đôi mắt đã đỏ hoe, ngập nước.
Cô ấy tôi, bàn tay vươn ra run rẩy, khi gần chạm vào tay tôi đang đặt trên thành xe lăn thì đột ngột dừng lại.
Như thể sợ rằng tôi sẽ chạy trốn ngay giây tiếp theo, ấy chăm chăm tôi, không rời mắt dù chỉ một giây.
“Tiểu thư Tiết Thanh Lam?” Giọng vừa cất lên, cổ họng đã nghẹn lại, “Là chị phải không? Đừng hòng chơi trò mất tích nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện chối cãi, tôi nhận ra chị ngay!”
Ánh mắt kiên quyết ấy chằm chằm vào tôi, khiến tôi không nhịn thở dài một hơi.
Tôi không định chối bỏ.
Hứa Du vốn là một tốt, nếu có thể, tôi cũng không muốn lừa dối ấy.
Vậy nên tôi nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận:
“Là tôi.”
Ngay giây tiếp theo, ấy đã nhào vào ôm lấy tôi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô từng là thiếu nữ nhỏ bé tôi nuôi dưỡng năm nào, giờ đây đã là bác sĩ ngoại khoa danh tiếng của thành phố Z.
Thế lúc này, lại khóc như một đứa trẻ.
Bạn thấy sao?