Tạ Phỉ Minh đột ngột ngẩng đầu lên.
Nhíu mày tôi chằm chằm.
“Tôi đã rồi, tôi không có tiền…”
Tôi phất tay, lập tức cắt ngang lời ta.
“Không có tiền thì ghi nợ trước, dù sao cũng không thể miễn phí .”
Tôi tiến sát lại gần, dán lên cổ ta.
Ép giọng xuống, mặt dày nũng.
“Anh à~”
“Anh cũng không muốn tôi bị người ta nhạo vì không có sính lễ chứ?”
“Tôi mong manh lắm, nếu không đối xử tốt với tôi, tôi sẽ nhảy lầu đấy~”
8
Tạ Phỉ Minh im lặng.
Chính xác hơn mà , sau hàng loạt biến cố từ sản đến tự sát, ta đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không còn sức để tranh luận với tôi nữa.
Vị tổng tài cao cao tại thượng ngày nào giờ đây trắng tay sau khi sản.
Toàn bộ tài sản đã bị thanh lý sạch sẽ.
Ngay cả tiền mặt cũng chỉ còn lại sáu trăm tệ trong túi.
Không nhà để về, cũng không có nơi nào để nương thân.
Bất đắc dĩ.
Anh ta chỉ có thể đi theo tôi về chỗ tôi ở—
Một căn hộ cho gần đây.
Chỉ cần đi xe buýt ba trạm là tới.
Mới nửa tiếng trước, hệ thống đã giúp tôi sắp xếp xong đâu đấy.
Dù Tạ Phỉ Minh đã sản, với chiếc sơ mi trắng gọn gàng, vóc dáng cao ráo của ta vẫn hoàn toàn không ăn nhập với căn hộ 40 mét vuông nằm trong con hẻm nhỏ này.
Anh ta giấu đi cảm , không để lộ ra bất cứ biểu hiện nào.
Chỉ siết chặt chiếc hộp nhỏ mà mẹ ta để lại.
Khẽ một câu.
“Cảm ơn.”
Khuôn mặt ta thực sự rất đẹp.
Tôi lâu thêm một chút.
Rồi nhẹ nhàng kéo cà vạt của ta, mỉm .
“Khách sáo gì chứ, dù sao cũng là chồng tương lai của tôi mà!”
—Dù sao thì, tôi cũng không phải nữ chính tốt bụng.
Ở bên cạnh một nữ phụ ác độc như tôi, sau này còn khổ dài dài đấy.
9
Tạ Phỉ Minh thực sự muốn chết.
Cha mẹ ta đã mất từ nhiều năm trước, những người thân còn lại trong gia đình thì coi ta như tai họa, tránh né như tránh bệnh dịch.
Nhân viên trong công ty cũng đã nhận khoản trợ cấp thôi việc hậu hĩnh.
Gần như chẳng còn điều gì cần phải lo liệu nữa.
Anh ta chẳng còn vướng bận gì.
Những tham vọng về sự nghiệp và danh lợi đã bị bào mòn hết thảy, bị nghiền nát bởi sự phản bội của bè và cộng sự.
Trong căn phòng khách chật hẹp của nhà trọ, ta lặng lẽ cuộn mình trên chiếc ghế sofa cũ kỹ.
Trên người đắp một chiếc áo vest đặt may từ năm đầu tiên khởi nghiệp thành công – món quà cha ta tặng.
Vì ý nghĩa đặc biệt của nó, ta luôn không nỡ bán đi.
Thậm chí cả lúc chết, ta cũng định mặc nó.
Bầu trời tối dần.
Nhưng dù có ép bản thân thế nào, ta vẫn không ngủ —
Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh ngày công ty sản liền hiện lên trong đầu.
Cổ phiếu lao dốc không phanh.
Điện thoại của các nhà đầu tư reo lên điên cuồng.
Khuôn mặt hoảng loạn của cấp dưới…
Tất cả mọi thứ, dường như mãi mãi đóng băng tại cái ngày hỗn loạn đó.
Còn cuộc đời ta, cũng hoàn toàn bị đóng dấu với ba chữ “kẻ thất bại”.
Tạ Phỉ Minh ngồi dậy.
Anh ta ôm lấy mặt, cứ thế ngồi yên cho đến khi ánh nắng đầu tiên len qua khe rèm cửa.
Anh ta nghĩ.
Dù sao thì, vẫn phải chết thôi.
Ôm lấy di vật của mẹ, mặc bộ quần áo của cha để chết.
Kẻ thất bại không có tư cách sống tiếp.
Hôn ước với nhà họ Diệp, ta cũng chẳng thể gì khác.
Nhưng Diệp Mộng Ninh còn trẻ, còn tốt hơn là bị một kẻ vô dụng như ta bám theo cả đời.
Anh ta có thể tìm một tờ giấy, viết một bức thư tuyệt mệnh.
Giải thích rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Nói rằng không phải nhà họ Tạ coi thường con nhà họ Diệp.
Mà là nhà họ Tạ đã sản, không còn xứng đáng với cuộc hôn nhân này nữa…
Quyết định xong, Tạ Phỉ Minh khẽ nhắm mắt, ngả lưng trên ghế sofa, hít sâu một hơi.
Thôi .
Anh ta với tay lấy tờ giấy trên bàn, vừa mới viết xuống dòng chữ đầu tiên—
Bốp!
Má ta bất ngờ bị tát một cái.
Trong tầm mắt.
Cô nhà họ Diệp lao tới.
Vung tay giáng cho ta một cái tát nảy lửa.
“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Còn không mau dậy đi nộp đơn xin việc, tính ăn bám tôi cả đời đấy à?”
10
Ngày đầu tiên sống chung với nam chính, thực ra tôi cũng chẳng ngủ ngon.
Bình thường tôi toàn ngủ một mạch đến trưa.
Nhưng hôm nay cứ lăn qua lăn lại trên giường, mới hơn sáu giờ đã tỉnh.
Có tiếng nhỏ từ phòng khách vọng vào.
Như là tiếng thở dài, cũng như tiếng nghẹn ngào.
Tôi lặng lẽ xuống giường, rón rén bước đến bên cửa phòng ngủ.
Thò đầu ra —
Tạ Phỉ Minh đang ngồi trên ghế sofa, ôm mặt.
Nhìn như thể đang chìm vào những ký ức đau buồn nào đó…
Một lúc sau, ta đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Cầm bút lên, bắt đầu viết gì đó.
Hệ thống cũng chưa ngủ, lẩm bẩm bên tai tôi.
“Nam chính này, nửa đêm không ngủ còn định gì nữa? Không phải là đang lên kế hoạch trả thù đấy chứ?”
Không đâu.
Chắc chắn không phải.
Nếu ta còn có lực và tham vọng với tương lai, thì đã không nghĩ đến chuyện tự sát.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
“Không phải là đang viết thư tuyệt mệnh đấy chứ?”
Ngay giây tiếp theo.
Tôi đạp cửa xông ra.
Giáng cho Tạ Phỉ Minh một cái tát vang dội.
“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Còn không mau dậy đi nộp đơn xin việc, tính ăn bám tôi cả đời đấy à?”
11
Nam chính tính vốn rất tốt.
Nhưng dù có hiền lành, rộng lượng đến đâu, bị người ta đánh vô cớ mấy bạt tai liên tiếp cũng không thể cứ mãi nhịn .
Anh ta bỗng dưng đứng bật dậy, vò nát tờ giấy định viết thư tuyệt mệnh.
Giận dữ ném vào thùng rác bên cạnh.
“Cô đang cái gì !”
“Định đánh tôi đến bao giờ nữa!”
Anh ta trừng mắt tôi, ánh mắt vì tức giận mà sáng rực lên.
Nhìn ta lúc này, tôi lại cảm thấy yên tâm hơn—
Tôi không sợ ta tức giận.
Chỉ sợ ta cứ mãi đờ đẫn, vô cảm với cuộc sống.
Một khi không có việc gì để , không có mục tiêu hay lực, con người ta rất dễ suy nghĩ linh tinh.
Đặc biệt là một người như Tạ Phỉ Minh, không vướng bận gì, cái chết sẽ tìm đến rất nhanh.
Tôi ho nhẹ hai tiếng.
Nắm lấy cánh tay ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Rồi bộ tủi thân, nâng giọng lên chút xíu.
“Làm gì mà hung dữ ?”
“Tôi đánh hai cái thì sao nào?”
“Anh tự kiểm điểm đi, đàn ông mà chẳng có tí ‘đạo đức nam nhi’ nào cả.”
…
“Hơn nữa.”
“Dù chúng ta chưa đăng ký kết hôn, cũng coi như có gia đình rồi đấy.”
“Là một người đàn ông, một người chồng, thậm chí là một người cha trong tương lai, phải có trách nhiệm chứ.”
“Anh định ăn bám tôi cả đời à?”
“Sính lễ còn chưa trả.”
“Chẳng lẽ ngay cả tiền ăn cũng không chịu góp à?”
12
Mặt Tạ Phỉ Minh lúc trắng lúc đỏ.
Ngay cả hệ thống cũng bái phục tôi.
“Cô còn lôi cả chuyện gia đình ra nữa, thế này thì ta còn mặt mũi nào mà chết nữa đây?”
Haiz.
Là nữ phụ ác độc mà.
Tôi mở tủ, lấy ra chiếc laptop.
Bật máy lên, kết nối WiFi.
“Tôi cũng chẳng cầu cao đâu.”
“Anh xem, với trình độ học vấn và kinh nghiệm việc của , một công việc lương vài vạn một tháng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Mau gửi CV cho tôi, tôi sẽ giúp nộp đơn xin việc!”
Lần này, Tạ Phỉ Minh không từ chối.
Anh ta ngoan ngoãn nhận lời mời kết trên WeChat của tôi.
Rồi gửi CV qua.
Hồ sơ này có lẽ từ vài năm trước, khi ta mới khởi nghiệp.
Tôi chỉ lướt qua một chút, liền bị nội dung bên trong chói mắt—
Trường trung học danh tiếng, tốt nghiệp đại học hàng đầu.
Hướng dẫn bởi viện sĩ, luận văn đăng trên các tạp chí học thuật hàng đầu.
Quan trọng nhất là những dự án khởi nghiệp mà ta từng tham gia, gần như dự án nào cũng nhận nguồn vốn đầu tư đáng kể, mang lại lợi nhuận khổng lồ.
Quá đỉnh.
Như này mà còn lo không tìm việc sao?
Tôi lập tức truy cập hàng loạt trang tuyển dụng, nhấn nút gửi hồ sơ điên cuồng, chỉ trong nháy mắt đã nộp vào hàng trăm công ty.
Tạ Phỉ Minh có vẻ nhận ra biểu cảm trên mặt tôi.
Anh ta khẽ nhếch môi, tự giễu.
“Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Với trạng hiện tại của tôi…”
“Chắc chẳng công ty tử tế nào chịu nhận đâu.”
13
“Nói bậy!”
Tôi lập tức cắt ngang lời ta.
“Tôi không cho phép hạ thấp bản thân như !”
…Nếu ngay cả một người như Tạ Phỉ Minh cũng không công ty nào muốn nhận, tôi có thể thoải mái nằm dài chờ ăn bám rồi còn gì.
Giống như để chứng minh điều tôi vừa .
Giây tiếp theo, điện thoại tôi rung liên tục.
Hàng loạt tin nhắn từ các công ty gửi đến qua nền tảng tuyển dụng.
“Chào , xin hỏi đang tìm việc phải không?”
“Thông tin trong CV có đúng sự thật không?”
“Bạn thật sự là ngài Tạ Phỉ Minh sao?”
“Nếu có thể, chúng tôi muốn sắp xếp một buổi phỏng vấn với .”
…
Không chỉ ngữ điệu của bộ phận nhân sự rất khách sáo, mà những công ty này đều là những cái tên lớn mà tôi từng nghe qua.
Quá phấn khích, tôi lập tức tải tất cả thông tin tuyển dụng của họ về.
Gói gọn lại rồi gửi hết cho Tạ Phỉ Minh.
Sau đó vui vẻ túm lấy cánh tay ta.
“Oa, chồng tương lai của em ơi, em đã bảo rồi mà! Rất nhiều nơi đánh giá cao năng lực của !”
“Em xem mức lương của họ cũng không tệ đâu!”
Bạn thấy sao?